Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 

Thời gian một đêm, đã có thể không sợ trước uy áp của Huyền Vương Quyết, mà phát huy toàn bộ thực lực.  

 

Nếu quả thực có thể làm được điều đó, vậy tương quan lực lượng sẽ thay đổi, cường giả của Huyền Vương Quyết ở trước mặt bọn họ, xem như đã mất đi một nửa khả năng chiến đấu.  

 

“Cảm thấy không thể nào sao? Trên đời này không có chuyện gì là không thể cả.”  

 

Ngừng một lát, Lâm Nhất nhìn Giang Ly Trần đã đỏ mắt, trầm ngâm nói: “Lời huynh nói trước đó, thực ra cũng không hề sai, sớm muộn gì ta cũng sẽ rời khỏi Phù Vân Kiếm Tông, đây cũng không phải là chuyện bí mật gì cả, Diệp sư tỷ có lẽ cũng đã biết rồi. Cho dù ta giúp mọi người giành chiến thắng trong trận đối chiến Thương Huyền Phủ, nhưng thực lực của mọi người lại không thể tăng lên, sau khi ta đi vẫn sẽ nhanh chóng tụt xuống.”  

 

Sau khi dứt lời, bầu không khí lập tức trở lên nặng nề.  

 

Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua, dừng lại trên người Phùng Chương, trầm ngâm nói: “Kiếm ý của huynh là Thông Linh đỉnh phong đúng không?”  

 

“Đúng.”  

 

Phùng Chương không hiểu ý của hắn, nhưng vẫn thành thật trả lời.  

 

“Thông Linh đỉnh phong…”  

 

Lâm Nhất lẩm bẩm một câu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, phong mang trong mắt dâng trào, một luồng kiếm ý nháy mắt hóa thành kiếm thế thét gào lao đi.  

 

Xoạt!  

 

Phùng Chương lập tức lạnh cả sống lưng, cảm nhận được khí tức nguy hiểm cực kỳ đáng sợ, vội vàng dốc toàn lực sử dụng kiếm ý.  

 

Keng!  

 

Nhưng kiếm ý Thông Linh của hắn ta  chỉ ngăn cản được trong thoáng chốc, đã lập tức tan vỡ, biến mất không còn dấu vết.  

 

“Phụt!” Phùng Chương phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay thẳng ra ngoài, quỳ một chân xuống đất, trong mắt ánh lên vẻ khiếp sợ.  

 

Những người khác cũng đều choáng váng, rõ ràng Lâm Nhất vừa rồi sử dụng chính là kiếm ý Thông Linh đại thành… Thật sự không thể tin nổi.  

 

Lâm Nhất thản nhiên nói: “Kiếm ý hoàn toàn đủ để chặn được uy áp vương giả, ta trước nay không phải là thiên tài tuyệt thế gì, ta chỉ là trải qua sống chết nhiều hơn mọi người một chút, ta chỉ là chưa bao giờ từ bỏ chấp niệm với kiếm ý.”  

 

Những lời này nói ra như sóng cuộn không ngừng, nhưng người ngoài khó mà tưởng tượng được, hắn rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử.  

 

Cũng không thể tưởng tượng được, tâm hướng kiếm của hắn, cố chấp đến nhường nào.  

 

Nhớ mãi không quên, cuối cùng cũng sẽ được hồi đáp.  

 

Nếu không có sự kiên định đến cùng ở Huyền Hoàng Giới, làm sao có thể mở ra con đường thông thiên, đứng trên đỉnh cao.  

 

Phùng Chương, Lưu Thanh Nghiêm bao gồm cả Giang Ly Trần đều có khởi điểm cao hơn hắn, thiên phú kiếm đạo cũng không kém là bao. Còn về Diệp Tử Lăng thì càng không phải nói nhiều, nàng ta hẳn là dòng chính của Thế gia Thánh Cổ, có huyết mạch cực kỳ đáng sợ.  

 

Nếu như không phải trong lòng có chấp niệm quấn lấy, thì với thiên phú huyết mạch của nàng ta, đã có thể một bước lên trời từ lâu rồi.  

 

“Cảm ngộ kiếm đạo của ta, tối nay ta sẽ nói hết cho mọi người, có thể học được bao nhiêu thì phải xem tạo hóa của mọi người rồi.”  

 

Lâm Nhất liếc nhìn mấy người họ, sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu giảng giải.  

 

Những người khác trong lòng chấn động mạnh, vội vàng ngồi xếp bằng xuống, rửa tai lắng nghe. Tiểu Vũ Nhược và Diệp Tử Lăng sững sờ một lát, rồi cũng tìm một chỗ ngồi xuống.  

 

Lâm Nhất nói rất nhanh, giữa chừng cũng không cho mấy người họ đặt câu hỏi, nhưng hắn không hề giấu giếm, mà nói ra toàn bộ cảm ngộ của mình về kiếm đạo.  

 

Sau thời gian một nén hương, Lâm Nhất đã nói xong toàn bộ, lặng lẽ nhìn bọn họ.  

 

“Tiếp theo là thực chiến, có thể bước về phía trước năm thước, thì ngày mai khi giao đấu với người của Huyền Vương Điện, không cần phải sợ hãi cái gọi là khí thế vương giả đó nữa, thậm chí còn có thể áp chế đối thủ!  

 

Lâm Nhất vừa nói, kiếm ý trên người như thủy triều khuếch tán ra ngoài.  

 

Ầm!  

 

Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, ngoại trừ Diệp Tử Lăng còn miễn cưỡng đứng dậy ra, những người khác đều bị đánh bay ra ngoài.  

 

Sau khi ngã xuống, ai nấy đều khó chịu vô cùng, xương cốt rệu rã.  

 

“Trời ơi, làm thật à?” Lưu Thanh Nghiêm đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng lẩm bẩm.  

 

Phùng Chương bên cạnh khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ, cũng không khá hơn hắn ta là bao.  

eyJpdiI6ImJJRHhGQ09GMGRuZlNEdG5qblVBR0E9PSIsInZhbHVlIjoiWGFuYytYbHhxN05kRHpuXC9hWWg0R3BWZG5VcmFUUWVnR1dwTWdvbE1tbDhPRXJ0eHhpOTBrS2VYVmZaU2NrRDciLCJtYWMiOiJmYWFjMmVmMGVjYmI4MTI1OWUxNjBhODU0ODBjODA0NDNjNGU0OTNhZTZjZjg1YjhkOTk1MmJiOTIxNzZlNGRmIn0=
eyJpdiI6IlNcL2RLRkl3eFdTdU9RR0NDdkdabGZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlBOYTNMaG9pZXAzWkMySk5UWVhCVHJBeG8xQ0lSYTZpNzRqS3dzVkJ2Z2xqVVRjSndFVCtCVmlGZUQ2SWRJRmhqamJzQmJ0Y3d2T2VJU0tMOWpwSzlqdkN5K2xpbGVIbjlINHh5OHZRSDNWRkp0NTBKMmZLeFNxdXQ4N0pscEJKaElzbG5jQnRjbjB5NVNmS0ZlT2JBXC82RlFiWDR5KzU1OW5zQlpnb3VZaWxmWTNCaDIyZ21lRWxIOGdRNWhxREgiLCJtYWMiOiJiMzU0YWFmYmYwZWYzOTQxMDA1ZmIxYzdmMjM3MzcwNWFlZTcyZTBlOWIyMmE5MDQ3NTA4Yzk1ZjJjN2UwNzQ2In0=

Lâm Nhất nhìn tiểu nha đầu ngã trên đất, nhẹ giọng nói.

Ads
';
Advertisement