Trên chiến đài Thương Huyền, khuôn mặt vô cùng thanh tú của Hạ Hầu Tuyệt đang cười híp mắt nhìn Lâm Nhất. Chỉ là đôi mắt đó lại tỏa ra huyết quang lạnh lẽo, khiến người ta nhìn vào mà rùng mình, kỳ dị vô cùng.
“Cũng tạm.”
Lâm Nhất nhún vai, ung dung cười nói.
Chỉ là giữa hai hàng lông mày có thêm hàn mang lạnh lẽo. Hàn ý nhường này, cho dù khi ở trong Thần Long Quỷ Tam Trận, Lâm Nhất cũng chưa từng bộc lộ ra.
“Ha ha, ta thực sự không tin ngươi sẽ có cách phá giải gì. Kiếm ý của ngươi tỏa ra càng mạnh mẽ, thì độc tố sẽ càng bám chặt vào sâu bên trong. Loại độc này gọi là Cốt Huyết, một khi dính phải, sẽ giống như phụ nữ mang thai mười tháng, tất cả mọi thứ của người đều trở thành dưỡng chất, đặc biệt là các loại ý chí võ học.”
Hạ Hầu Tuyệt cười nham hiểm, cực kỳ ung dung nói: “Không biết, sau khi kiếm ý của ngươi bị phế đi, thì ngươi còn có thủ đoạn gì khác không?”
Lâm Nhất lơ đãng liếc nhìn lên trăng máu trên trời, lạnh nhạt đáp: “Ngươi tới thử xem, không phải sẽ biết rồi sao?”
“Làm bộ làm tịch, ngươi cho rằng ta không dám sao? Trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là là một miếng thịt nằm trên thớt mà thôi!”
Hạ Hầu Tuyệt cười dữ tợn, lại lần nữa lao tới, những nơi gã đi qua, tàn ảnh hóa thành một vệt kinh hồng, ở trong không trung hồi lâu cũng không tan.
Trong lời nói của gã mang đầy vẻ ngông cuồng, nhưng khi thực sự ra tay, lại vô cùng cẩn thận, không hề xem nhẹ đối thủ hay có bất kỳ sự lơ là.
“Thánh Huyết Long Khu!”
Khi sắp lao tới, bên trong cơ thể gã bùng phát ra huyết quang ngút trời. Quang mang đó vừa được giải phóng đã quét sạch tám phương. Mà cơ thể của Hạ Hầu Tuyệt dưới luồng huyết quang này, đang phình to với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Chẳng mấy chốc, cơ thể to lớn của gã đã xé rách lớp quần áo, để lộ lớp vảy rồng trên da.
Vảy rồng đỏ tươi dày đặc, trông như một bộ áo giáp, lấp lánh ánh kim loại lạnh lẽo như sắt.
Trong lúc vảy rồng mọc ra, gã nắm chặt năm ngón tay lại, giống như thực sự đã hóa thành vuốt rồng. Quyền mang dâng trào, tỏa ra huyết quang trước nay chưa từng có, thậm chí còn che khuất cả trăng máu trên trời. Quang mang chói mắt khiến cho nhiều người phải đau đớn kêu lên.
“Sư huynh cẩn thận quá mức rồi, đã chiếm được ưu thế lớn như vậy, mà vẫn còn sử dụng Thánh Huyết Long Khu!”
Đệ tử của Huyết Nguyệt Động Thiên nhìn thấy cảnh này, đều kinh ngạc không khép nổi miệng.
Theo bọn họ thấy, Lâm Nhất đã chắc chắn bại trận rồi, sư huynh chỉ cần từ từ chơi đùa, đùa giỡn hắn một phen là được rồi.
“Để ta xem, ngươi rốt cuộc còn có thủ đoạn gì, nếu không… ngươi cứ yên tâm mà chết đi!”
Hạ Hầu Tuyệt ngước mắt lên nhìn, hung ác trừng Lâm Nhất một cái, quyền mang giống như một viên sao băng màu đỏ bùng cháy, mạnh mẽ đánh tới.
Vù!
Kình phong mãnh liệt quét qua mặt Lâm Nhất, khiến gò má hắn rung lên từng đợt.
Chiêu này mạnh đến nhường nào, chỉ nhìn thôi cũng biết rõ.
Đúng là một đối thủ sôi trào nhiệt huyết… Lâm Nhất trong lòng khẽ thở dài, nhìn Hạ Hầu Tuyệt đang lao tới ở phía trước, trong con ngươi lạnh băng của hắn, đột nhiên dâng trào lên phong mang cực kỳ ác liệt.
Một khắc sau, Kim Ô và Ngân Hoàng đồng thời bay ra từ trong cơ thể hắn.
Quang mang màu vàng kim trong nháy mắt tràn ngập cả bầu trời, tựa như một bức tranh hùng vĩ vô tận, vừa trang nghiêm, to lớn, vừa thiêng liêng thần thánh. Phượng hoàng màu bạc lại như hồ nước phản chiếu ánh trăng, trong khoảnh khắc này hóa thành một hồ nước tuyệt đẹp không gì sánh nổi, khiến cho người ta nghẹt thở.
Kim Ô hóa trời, Ngân Hoàng hóa đất.
Khi dị tượng hùng vĩ xuất hiện, Lâm Nhất đưa tay bắt lấy. Chỉ một động tác này, trời đất quay cuồng, phong vân biến sắc, toàn bộ hư không đều trở lên vặn vẹo.
Trời và đất tựa như hai bức tranh, trong lúc xoay chuyển đã bị hắn cùng lúc nắm lấy trong lòng bàn tay.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất