Hiểu rồi!
Bảo sao ra khỏi bí cảnh rồi, ra khỏi đại viện rồi, đám trưởng lão đó vẫn căm ghét hắn đến thế, ghét đến nghiến răng nghiến lợi.
Đổi thành là Lâm Nhất chắc chắn hắn cũng không chịu nổi. Cho dù hắn có ngu đến đâu, cũng biết tháp Thần Long sụp đổ có hậu quả như thế nào.
Điều quan trọng nhất là hắn nuốt hết bảy mươi hai đạo khí Thần Long, e rằng đám trưởng lão và chấp sự của Thương Huyền Phủ lâu rồi không được tận hưởng khí Thần Long này.
Lâm Nhất vò đầu, hơi khó xử, chuyện này mất lịch sự quá.
Hay là trả lại mấy đạo khí nhỉ?
Trong cơ thể hắn vẫn còn vài đạo khí Thần Long chưa luyện hóa hết, giờ nếu muốn trả lại, thì có thể trả lại vài đạo được thật.
Sau khi Lâm Nhất nói ra suy nghĩ của mình, Diệp Tử Lăng lườm hắn một cái, hững hờ đáp: “Thôi đừng, dù gì Lạc Hoa cũng gánh chuyện này thay đệ rồi.”
“Lạc Hoa?”
Lâm Nhất hơi sững sờ, sau đó lập tức thả lỏng.
Chuyện lớn như vậy, mà đám người kia lại thả mình và những người khác đi. Xem ra đúng là có nguyên do thật.
Lại là nàng, rắc rối trong đại hội Danh Kiếm, cũng là nàng ra tay giải quyết.
Thậm chí Lâm Nhất còn đoán được, nàng và Diêm Thiết quay lại để làm gì, với tính cách mạnh mẽ của nàng, sớm đã có ý muốn giết đám đại lão Long Mạch kia rồi.
Hắn vẫn chưa đủ mạnh. Hắn gây thù chuốc oán, không thể cứ để nàng giải quyết hộ mãi được.
Mặc dù giữa hai người, đã sớm không phân chia ta nàng, cũng chẳng cần phân chia rạch ròi, nhưng hắn là nam nhân, không thể lúc nào cũng đứng sau lưng nữ nhân được, như vậy chẳng phải quá kém cỏi hay sao.
“Lâm sư đệ, đệ không biết lúc ấy, tháp Thần Long chỉ chờ sập, chúng ta đều sợ ngây người, đám người Thương Huyền Phủ suýt nữa quỳ xuống vì sợ hãi, ai cũng bàng hoàng, chỉ có Lạc Hoa thẳng tay lấy ra một tấm lệnh bài, khoảnh khắc tấm lệnh bài đó xuất hiện, tháp Thần Long vốn sắp sập đột nhiên đứng vững lại!”
Lưu Thanh Nghiêm kích động, không kiềm được kể.
Lâm Nhất nhìn Giang Ly Trần và Phùng Chương, hai người họ cũng tỏ vẻ đồng cảm, chứng minh cảnh tượng lúc đó để lại ấn tượng sâu sắc.
“Lệnh bài gì?”
Lâm Nhất hiếu kỳ hỏi.
“Không thấy rõ, lúc ấy sợ mất vía, chắc có đại sư tỷ là nhìn thấy.” Phùng Chương thành thật đáp. Cảnh tượng lúc ấy quá khủng khiếp, họ gần như không phản ứng kịp.
Chỉ có mình đại sư tỷ Diệp Tử Lăng, mới giữ được bình tĩnh, hơn nữa lúc đại sư tỷ nhìn thấy lệnh bài, sắc mặt hơi khác lạ.
Diệp Tử Lăng trừng mắt nhìn hắn ta, làm Phùng Chương sợ đến mức vội vàng ngậm chặt miệng.
Thấy Lâm Nhất nhìn mình, Diệp Tử Lăng hắng giọng đáp: “Ta nhìn thấy chữ “Đế”, một chữ “Đế” rất cổ, chắc chắn nàng ấy không phải người nhà họ Lạc, nhà họ Lạc không thể có tấm lệnh bài đó được, còn những chuyện khác ta cũng không rõ.”
Lâm Nhất gật đầu, quay lại nhìn một vòng, rồi hỏi: “Nàng ấy đâu?”
“Ta bảo nàng ấy về Phù Vân Kiếm Tông trước rồi, không cần đợi nàng ấy.” Phùng Chương vội vàng nói.
Giang Ly Trần nghiêm túc đáp: “Khí căn nguyên của tháp Thần Long bị tiêu hao quá nhiều, hình như nàng ấy phải ở lại, xử lý nốt chuyện đó mới xong.”
Ta nợ nàng hơi nhiều thật.
Lâm Nhất thở dài, ngơ ngẩn suy nghĩ.
Những người khác đều im lặng, ánh mắt của Diệp Tử Lăng và Tiểu Vũ Nhược, đều dừng lại trên người Lâm Nhất. Bây giờ, dù họ có ngốc đến đâu, cũng có thể nhận ra rằng chắc chắn Lâm Nhất và Lạc Hoa có chuyện gì đó.
Có lẽ, họ đã biết nhau từ trước rồi.
Nếu không thì, một cô gái như Lạc Hoa, sao lại có thể hi sinh nhiều vì một người xa lạ như vậy?
Một lúc sau, Lâm Nhất mới ngẩng đầu cười nói: “Đi thôi.”
Chỉ là khi cả nhóm chuẩn bị đi, Lâm Nhất đột ngột quay đầu nhìn lại, mím môi, ánh mắt lộ ra sự quyết tâm chưa từng có.
Hắn nhớ lại lời thề mình từng lập trong Huyền Hoàng Giới, một ngày nào đó, hắn sẽ đứng trên đỉnh Côn Luân, không thua kém bất kỳ thiên kiêu, yêu nghiệt nào.
Nàng không phụ ta, ta không phụ nàng!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất