Thằng nhóc này tính tình nóng nảy là thật, nhưng vẫn biết phân biệt rõ ràng đúng sai.
“Ý định gì? Ta không biết ông đang nói gì?”
Lâm Nhất giả ngu, quay đầu không nhìn ông ta.
“Cậu tự biết là được, thanh kiếm này cậu cứ giữ đi, được ngắm nó một lát là ta đã rất thỏa mãn rồi.”
Kiếm Thiên Lôi à Kiếm Thiên Lôi, cậu phải đối xử tốt với nó, nó là do sư phụ ta... một người rất vĩ đại, đã tặng cho ta. Để cậu giữ, cũng coi như là không làm nhục nó.”
Nhìn Kiếm Thiên Lôi đủ rồi, ông ta chìa thay, thẳng thắn trả lại kiếm.
Keng!
Lâm Nhất nhận lấy, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn.
Lão già này thật sự như lời Hoàng gia gia chủ nói, đã buông bỏ cố chấp dành cho Kiếm Thiên Lôi, ông ta bảo Lâm Nhất đi lấy kiếm, không phải là vì cần thanh kiếm này.
Mà là muốn kiếm ý bán bộ Thần Tiêu của Lâm Nhất, tiến bộ hơn hờ Thần Long Quỷ Tam Trận.
“Thật ra ông không tên là Vương Tuyệt, tên thật của ông là Kiếm Kinh Thiên. Ông đứng đầu bảng Tinh Quân, đứng đầu bảng Thần Đan, đứng đầu bảng Long, không một cường giả cảnh giới Long Mạch nào dám ra tay với ông!!”
Lâm Nhất nắm chặt Kiếm Thiên Lôi, nhìn đối phương, nói từng chữ một.
Ông ta là Đệ nhất Tam Bảng Tinh Quân, Long Mạch, Thần Đan, đây là cảnh giới tối thượng, có thể nói là nghịch thiên.
Cái gọi là “Chỉ ta vô địch”, cũng chỉ có vậy mà thôi.
“Điều này không quan trọng.”
Đối mặt với quá khứ huy hoàng mà Lâm Nhất nhắc đến, sắc mặt Kiếm Kinh Thiên bình tĩnh, không một chút sóng gió. Như cách ông ta đã buông bỏ Kiếm Thiên Lôi, cũng buông bỏ vinh quang ở quá khứ, tâm cảnh của ông ta đã vượt xa người thường.
“Ta rất tò mò, rốt cuộc ông đã đạt đến cảnh giới gì về kiếm ý? Với thân phận kiếm khách!”
Lâm Nhất nhìn chằm chằm đối phương, trầm giọng hỏi.
Trong lúc nói chuyện, kén kiếm ẩn sâu trong trán hắn đột nhiên nở rộ, khí thể màu vàng kim bao quanh kén kiếm lập tức bùng cháy.
Ầm!
Kiếm thế ẩn chứa trong trán hắn, như bầu trời không thể chạm tới, như gió bốc lên, xuyên qua hư không.
Ánh mắt Kiếm Kinh Thiên lóe qua một tia khác thường, sau đó nhếch miệng, nụ cười này, Đệ nhất Tam Bảng hung ác như thể đã trở lại. Ông ta cười nói: “Xem ra vô địch đại hội Danh Kiếm và đại chiến xếp hạng Thương Huyền thực sự khiến cậu kiêu ngạo, nhưng trước mặt ta...”
Chưa nói xong, cảnh vật trước mắt Lâm Nhất đột nhiên thay đổi, ông ta và đại điện môn phái đều biến mất. Thay vào đó là một biển cả mênh mông vô tận, trên biển có quả cầu lửa chói mắt treo lơ lửng.
Ánh sáng vàng kim rực rỡ từ quả cầu lửa chiếu xuống, nhuộm vàng mặt biển, lấp lánh ánh kim.
Rắc!
Kiếm thế cao như trời của Lâm Nhất, lập tức sụp đổ, có khí tức cực kỳ nguy hiểm tới gần.
Cửu Long Thánh Thiên Quyết của hắn cảm nhận được cái chết sắp đến, huyết diệm thánh văn trong Cửu Long Ấn lập tức bốc cháy, ba trăm đạo Long Văn Tử Kim chạy quanh người hắn.
Chớp mắt, thân thể hắn đạt đến sức mạnh chưa từng có, cùng lúc đó Long văn quấn lấy hợp thành một bộ chiến giáp.
Tách tách tách!
Nhưng ngay khi chiến giáp vừa hình thành, nó lập tức vỡ nát, tiếp theo ba trăm đạo Long Văn Tử Kim, từng đạo nối tiếp từng đạo, bắt đầu nát vụn ầm ầm như tuyết lở.
Phù!
Huyết diệm trong Cửu Long Ấn chói mắt, như ngọn nến, bị người ta dập tắt.
Phụt!
Lâm Nhất phun ra một ngụm máu, hắn vươn tay che mắt, hốc mắt có máu chảy ra.
“Nhưng trước mặt ta, cậu thực sự chỉ là một thằng nhóc mà thôi!” Giọng của Kiếm Kinh Thiên vang lên, mang theo sự kiêu hãnh vô tận, trời đất rạn nứt: “Như cậu mong muốn, ta vừa thi triển kiếm ý tối cao của ta, đây là sự tôn trọng đối với thân phận kiếm khách của cậu, nếu cậu chịu được qua một giây mà không chết, thì có thể tự hào rồi.”
Thật là xấu hổ!
Lâm Nhất cảm thấy đối phương chắc chắn đã nương tay, chỉ vì không muốn làm mất mặt hắn, mới nói thêm câu cuối cùng.
“Thằng nhóc, mau biến đi. À, đảo Khô Huyễn có biến hóa, dạo này cậu phải ở trong môn phái, đừng đi đâu cả!” Kiếm Kinh Thiên vẫy tay đuổi người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất