Khi máu tươi và hộp kiếm Tử Diên đã dung hợp hoàn toàn, một cảm giác như máu thịt gắn chặt vào nhau truyền đến, cùng lúc đó, trong đầu Lâm Nhất cũng xuất hiện thêm kha khá thông tin.
Đó là một loại ấn ký cực kỳ cổ xưa, Lâm Nhất nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận nó, đến khi mở mắt ra là đã hoàn toàn hiểu rõ.
Tinh Nguyên chuyển động, mười ngón tay của Lâm Nhất đan vào nhau, rồi chợt cử động thật nhanh.
Cùng với sự thay đổi của thủ ấn, một đóa hoa Tử Diên như kim loại cũng nở rộ sau lưng hắn, khi đóa hoa đó nở được chín cánh, ấn ký cổ xưa này cũng được ngưng kết thành công.
Ấn này tên là Khai Thiên Ấn!
Ken két!
Thế giới tựa như có cả một vùng trời trong hộp đựng kiếm đã bị mở ra hoàn toàn, Lâm Nhất còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả người hắn đã bị khống chết rồi bị hút vào trong đó.
Đến khi tầm nhìn trở lại bình thường, Lâm Nhất đã biến mất khỏi Đình Phong Cư, và xuất hiện trong một thế giới khác.
Đây là thế giới bên trong hộp kiếm Tử Diên, đập vào mắt hắn là bóng tối đen kịt.
Loại bóng tối này không phải là do thiếu ánh sáng, không có mặt trời hay mặt trăng nên mới bị tối. Mà là sự yên lặng, tịch mịch, không chút sự sống nào.
Vẻ hiu quạnh, hoang tàn, đổ nát, thê lương, những cảm giác tương tự cũng lan tràn khắp nơi. Mặt đất là đất đen khô cằn không nhìn thấy được sự sống, thỉnh thoảng lại có những vết nứt dữ tợn như móng vuốt của thú dữ, kéo dài đến nơi không thể nhìn thấy.
Trên bầu trời có một khe nứt tối tăm mờ mịt, không có ánh sao, cũng không có mặt trời hay mặt trăng.
Lâm Nhất đứng dưới gốc một cây khô, cành cây giống như bàn tay của một ông lão già nua, không chút sức sống, chằng chịt lại lộn xộn.
“Đây là chỗ nào vậy?”
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên đầy nghi ngờ, không dám tin rằng không gian bên trong hộp kiếm Tử Diên lại hoang vu và tàn tạ đến thế.
Khác hẳn với tưởng tượng của hắn. Hắn cứ ngỡ bên trong hộp đựng kiếm sẽ là một vùng đất thần tiên nào đó. Hoặc là một cung điện, một tòa tháp, hay một ngọn núi thần hùng vĩ.
“Đừng nghi ngờ nữa, nơi này chính là thế giới bên trong hộp đựng kiếm.” Tiểu Băng Phượng lặng lẽ xuất hiện, nhỏ giọng nói.
“Thật sao?”
Lâm Nhất cúi đầu nhìn xuống, dưới chân là vô số nhánh cây đan xen với nhau, trông vô cùng tàn tạ. Nhưng trông cũng ra hình ra dạng, hắn kinh ngạc hỏi: “Đây là gì vậy?”
Tiểu Băng Phượng thản nhiên nói: “Đây chính là tổ phượng của bổn Đế ngày xưa.”
“Phì!”
Lâm Nhất không nhịn được, cười tới mức suýt sốc hông.
“Ngươi cười cái gì mà cười!” Tiểu Băng Phượng tức giận nói.
“Ngươi không nói ta còn tưởng đây là tổ chim… Không đúng, tổ chim còn đẹp hơn cái này.” Lâm Nhất khẽ đá chân một cái, tổ phượng của Đồ Thiên Đại Đế lập tức sụp đổ, ngay lập tức trở thành một đống cành khô vỡ vụn.
Tiểu Băng Phượng chỉ vào Lâm Nhất, nói: “Ngươi! Ngươi quá đáng lắm rồi! Bổn Đế tức giận rồi đấy!”
Vẻ mặt Lâm Nhất hơi lúng túng. Hắn chỉ chạm nhẹ vào thôi, ai ngờ mới đụng có cái nó đã nát.
Hơn nữa, hắn thật sự không tin đây là tổ phượng, bởi nó quá mức tàn tạ.
“Hu hu hu, ngươi đúng là đồ xấu xa, đồ xấu xa tệ hại nhất! Tổ phượng của bổn Đế từ hơn trăm ngàn năm trước, lại bị ngươi đá một cái nát tan thế kia.” Tiểu Băng Phượng tức giận đến phát khóc. Khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của nàng ta tràn đầy vẻ đau buồn.
Lâm Nhất nhất thời không biết làm thế nào, vội vàng nói: “Được rồi, ta sai rồi. Để ta ôm ngươi có được không?”
Vừa nói, Lâm Nhất vừa bước lên phía trước.
“Ngươi, ngươi, ngươi tránh ra! Bổn Đế không cần ngươi ôm! Bổn Đế sẽ đập nát cái đầu lợn của ngươi!” Tiểu Băng Phượng vùng vẫy dữ dội, Lâm Nhất phì cười, không thèm quan tâm tới nàng ta cứ thế mà bế xốc lên.
“Đây là cây gì?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất