“So với khúc Trần Quang kiếm pháp mà ngươi thổi đó còn mạnh hơn gấp mười lần, độ khó cũng không thể so sánh được. Biến hóa âm luật trong đó, vượt xa những gì ngươi có thể tưởng tượng. Không chỉ là nắm giữ ý cảnh, mà còn có yêu cầu rất cao đối với kỹ thuật và kiếm ý.” Tiểu Băng Phượng cực kỳ nghiêm túc nói.
Thần Tiêu Kiếm Ý, Bách Điểu Triều Phượng!
Lâm Nhất thầm lặp lại mấy lần, thực lực hiện giờ của hắn đã đủ cường đại rồi, nhưng đảo Khô Huyền mở ra vẫn cần phải chuẩn bị thêm vài chiêu bài dự phòng.
Chỉ dựa vào thánh thể Thương Long và Phù Vân Thập Tam Kiếm, vẫn chưa đủ để quét sạch tám phương, Thần Tiêu Kiếm Ý và Bách Điểu Triều Phượng này nhất định phải nắm giữ trong tay.
Nếu không, Khô Huyền Mật Thược trong tay hắn, đến lúc đó có lẽ sẽ phải trao tặng cho người khác.
Lâm Nhất không muốn chịu đựng cảm giác đó.
“Đi ra ngoài trước đã, chuyện Thánh Kiếm Phong cất giấu thần văn chí tôn, ta phải thương lượng với lão kia một phen. Vừa hay, ta cũng có chuyện muốn tìm lão đó!”
Lâm Nhất liếc nhìn bí cảnh Tử Diên hoang tàn đổ nát, tử khí nặng nề, trong lòng không nhịn được khẽ thở dài một tiếng.
Lãng phí một bảo địa như vậy, thực sự quá đáng tiếc.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã hơn nửa tháng.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Nhất ngoại trừ ra ngoài khi Lạc Hoa quay về tông phái ra, thì thời gian còn lại đều ở trong Đinh Phong Cư, vừa luyện hóa khí thần long tích lũy trong cơ thể, vừa lĩnh ngộ Thần Tiêu Kiếm Ý, thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ học tập khúc Bách Điểu Triều Phượng dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Băng Phượng.
Cuộc sống như vậy, cũng xem như bình yên.
Tất cả hỗn loạn ở thế giới bên ngoài đều không cần phải lo lắng, chỉ cần ở trong Phù Vân Kiếm Tông là có thể được an toàn tuyệt đối.
Trong lòng Lâm Nhất rất rõ, sau khi hết kì hạn một năm, hắn rời khỏi Phù Vân Kiếm Tông rồi, muốn tìm được một khoảng thời gian yên bình như vậy, gần nhưng là chuyện không thể, do vậy hắn rất quý trọng khoảng thời gian này.
Hắn cũng không dám có bất kỳ sự buông thả nào, một khi rời khỏi khoảng đất trời này, thứ hắn phải đối mặt sẽ là gió tanh mưa máu không thể nào tưởng tượng được.
Rắc!
Ngày hôm nay khi Lâm Nhất bế quan ở võ trường Đinh Phong Cư, kén kiếm ở mi tâm lại nứt thêm một đường.
Lần này khí tức màu vàng kim tràn ra từ trong kén kiếm vượt xa hai lần trước, khiến cho không gian bí mật trong mi tâm gần như bị lấp đầy bởi khí tức màu vàng kim này.
Giống như biển mây quanh quẩn không tan, mà kén kiếm chìm nổi trong biển mây lại càng trở lên thần bí.
Lâm Nhất đưa tay lên chạm vào mi tâm, ấn ký màu tím vào lúc này nóng rực, tỏa ra khí tức cực kỳ yêu dị.
“Ba lần rồi.”
Lâm Nhất hạ tay xuống, ánh mắt lóe lên, khẽ giọng lẩm bẩm.
Ngày mà Thần Tiêu Kiếm Ý phá kén ra đã ngày càng gần, nhưng dù sao cũng có hơi chậm.
Ta rốt cuộc còn thiếu ở đâu để đạt được Thần Tiêu Kiếm Ý?
Lâm Nhất khẽ cau mày, nếu như cứ để nó tự nhiên phá kén như vậy, cũng không khỏi có hơi bị động.
“Vẫn phải nhờ tới lão đó mới được.”
Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, hắn nghiêng người, nhảy xuống từ thạch đài bế quan giác ngộ.
Đột nhiên, tâm niệm Lâm Nhất khẽ động, hắn đấm mạnh một quyền ra ngoài.
Ầm ầm!
Huyết khí trong cơ tể lập tức sôi sục như biển cả, khí tức cuồn cuộn mãnh liệt kinh người tựa như man thú hồng hoang. Huyết khí của hắn quá mức to lớn, khẽ cử động thôi, đã không thể khống chế được khí tức tản ra bên ngoài.
Hóa thành làn sương vàng, từ trong lỗ chân lông bùng phát ra, giống như thánh huy, quanh quẩn không tan.
Long văn tử kim ẩn giấu dưới lớp da lần lượt hiện lên, ẩn chứa âm thanh của phong lôi rót vào lòng bàn tay hắn.
Chớp mắt, hơn bốn trăm đạo long văn đã xen lẫn quấn quanh nhau, Lâm Nhất chợt nắm chặt tay phải lại.
Trong khoảnh khắc Lâm Nhất bộc phát ra sức mạnh cực kỳ đáng sợ đó, ánh mắt hắn dao động, trực tiếp đấm một quyền ra ngoài.
Ầm!
Không khí vốn hư vô mờ mịt lại giống như một ngọn núi bị chia năm sẻ bảy dưới một quyền này.
Lâm Nhất đáp lên mặt đất, hít sâu một hơi, khuôn mặt lộ vẻ hài lòng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất