Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 Thực sự là quỷ thần khó lường, vô cùng kỳ quái.  

 

 

“Tản!”  

 

Lâm Nhất xòe tay ra, vòng xoáy phong lôi dữ dội trong lòng bàn tay hắn tan biến không một tiếng động, tựa như một làn gió thoảng. Đây chính là khi một môn bí thuật, đã đạt đến cảnh giới thu phóng tự nhiên, tùy ý sử dụng.  

 

Quả nhiên, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, kỹ xảo đều không có ý nghĩa gì.  

 

Trước kia nếu ta muốn tự do thu phóng như thế này là một việc hết sức viển vông, nhưng sau khi long văn tử kim đạt được bảy trăm đạo lại trở lên dễ như trở bàn tay như vậy.  

 

Bảy trăm đạo long văn tử kim đã đáng sợ như vậy rồi, vậy thì chín trăm, một nghìn đạo thì sẽ như thế nào?  

 

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, tinh mang dâng trào, trong chốc lát, hào khí ngút trời.  

 

Hắn sắp xếp lại một lượt những chiêu bài hiện tại, có thánh thể Thương Long và hai đại bí thuật liên quan đến thánh thể Thương Long, là thánh giáp Thương Long và móng vuốt Thương Long.  

 

Liên quan đến Thần Tiêu Kiếm Ý thì có Phù Vân Thập Tam Kiếm Vạn Kiếm Quy Tông, còn có Thương Thần Chi Diệt, và Sơ Thủy Chi Kiếm. Tiếp đó là Lấy tiêu ngự kiếm, Bách Điểu Triều Phượng.  

 

Ngoài ra còn có Nhật Nguyệt Thần Quyền, đáng tiếc đến nay hắn chỉ tu luyện được quyền đầu tiên Thiên Địa Đồng Tâm của quyền pháp này. Hai quyền sau đó do hạn chế về cảnh giới, khó mà nắm giữ được, có lẽ phải đợi sau khi thăng cấp lên Tinh Tượng, hoặc Thần Đan mới có thể tu luyện được.  

 

Vụt!  

 

Chính vào lúc dòng suy nghĩ của Lâm Nhất đang lướt qua như điện xẹt, thì một bóng người hóa thành điện quang từ trên trời đáp xuống. Chính là Kiếm Kinh Thiên.  

 

Lâm Nhất không hề bất ngờ với việc chưởng môn Phù Vân tới đây, đối phương hẳn đã biết hắn phá được chín tầng ảo cảnh từ lâu rồi.  

 

“Phong sư huynh đâu?”  

 

Lâm Nhất không nhìn thấy Phong Giác nên hơi bất ngờ.  

 

Kiếm Kinh Thiên nhìn Lâm Nhất với ánh mắt đầy thâm ý, cười nói: “Còn định vặt lông cừu nữa sao? Đừng vặt nữa, sư huynh ngươi sắp bị ngươi vặt sạch rồi, ta nhìn mà còn thấy tội nghiệp.”  

 

Khóe miệng Lâm Nhất co giật, lão già này mà cũng có mặt mũi nói câu này, không phải ông mới là người vặt nhiều nhất hay sao?  

 

“Ta chỉ quan tâm một chút thôi, lão già ông đang nghĩ cái gì vậy?” Lâm Nhất chính nghĩa nói.  

 

Kiếm Kinh Thiên cười khẩy: “Ha ha, ta thấy hắn ta chắc không cần sự quan tâm của ngươi đâu, ta cũng chỉ mới biết thôi, thì ra cái mặt nạ Ngân Nguyệt đó của ngươi, chính là quà gặp mặt mà hắn ta đưa cho ngươi, cái tên nhóc nhà ngươi còn ác hơn cả ta!”  

 

“Không hề, ông đừng có nói bậy!”  

 

Lâm Nhất thoáng đỏ mặt, cố gắng tranh luận.  

 

Kiếm Kinh Thiên cười không nói, hồi lâu mới lên tiếng: “Đệ tử Kiếm Tông tới rồi, sư huynh ngươi dù sao cũng phải qua đó xem thử.”  

 

Lâm Nhất thoáng ngẩn người, trong lòng hơi khựng lại, đó là tông môn kiếm đạo đứng đầu Hoang Cổ Vực sao?  

 

Xem ra đảo Khô Huyền quả thực rất hấp dẫn, vậy mà đến ngay cả đệ tử Kiếm Tông cũng tới, đoán chừng cũng không thiếu những tông môn siêu cấp khác của Hoang Cổ Vực.  

 

Thân là bá chủ của Hoang Cổ Vực, đệ tử của Huyền Thiên Tông chắc hẳn cũng đã đến rồi.  

 

“Sao ông không đi?”  

 

Lâm Nhất liếc mắt, thản nhiên hỏi.  

 

Phù Vân Kiếm Tông là thế lực phụ thuộc của Kiếm Tông, Kiếm Kinh Thiên thân là chưởng môn, không có lý do vắng mặt.  

 

“Phần lớn đều là người của đỉnh Xích Tiêu, ta năm đó không thích người của phái này cho lắm.” Vẻ mặt Kiếm Kinh Thiên thản nhiên, đầy chán ghét nói.  

 

Lâm Nhất trong lòng thầm nghĩ, lão già này thật đúng là có cá tính.  

 

“Năm đó ông ở đỉnh nào?”  

 

Lâm Nhất tò mò hỏi.  

 

“Thần Tiêu.”  

 

Hai chữ rất đơn giản, nhưng theo như Kiếm Kinh Thiên thấy, dường như còn nặng hơn cả núi. Ông ta thấy Lâm Nhất lộ vẻ nghi hoặc, trầm ngâm nói: “Chín đỉnh Kiếm Tông, lấy theo tên của Cửu Trùng Thiên, Thần Tiêu, Xích Tiêu, Bích Tiêu, Thanh Tiêu, Huyền Tiêu, Tử Tiêu, Kim Tiêu. Đỉnh Xích Tiêu là Tông Chủ nhất mạch, phong chủ chính là tông chủ Kiếm Tông, trong đỉnh có nhiều con cháu của danh môn thế gia.”  

 

Lâm Nhất đếm thử, Thần Tiêu, Xích Tiêu đến Kim Tiêu, chỉ có bảy đỉnh không phải chín đỉnh.  

 

“Còn hai đỉnh nữa thì sao?” Lâm Nhất lên tiếng hỏi.  

 

“Hai đỉnh còn lại, ba nghìn năm trước đã bị một người một kiếm san bằng rồi.” Kiếm Kinh Thiên nhẹ giọng đáp: “Đây là nỗi nhục của Kiếm Tông, đến nay cho dù là đệ tử tông môn, đa số cũng chỉ biết sự tồn tại của bảy đỉnh, không biết năm xưa Kiếm Tông tổng cộng có chín đỉnh.”  

eyJpdiI6IjJUcUJqR1wvKzY2akZPUWUza0VmWFdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJQa0tjK0d0c2hFaFpscmE1MEt2NTdtQnhQREdTYzJydzZoSnBGVWVzbXpOVXB4Ym9KTnJ3dGZ0Q1JyRG13VDciLCJtYWMiOiI4YzNlYzhmMTI3ZDRiMDkzMmEyMDc0NTdlZDk1NjM5OWFkNGE2OTZhNmExZmQ5ZjA3Y2VkNzViMGFjZTU3OTFkIn0=
eyJpdiI6Im9KaUtqUXA4ZGh0OUlBME82TDVGMVE9PSIsInZhbHVlIjoiY3d1bzEyZFk2UmhtNllFRFhoM0o5Qlk0QklZUHZzcWVTYTMxaXNTaHNXVXhaNmxwYlJ0eW9zN2Q0R1pJY2s1TG1MdnVNUWpvNlJ1QWUrTHRRQlQzYVgzSHJFMW5YTWl4SEVWZ1gwR1U5dzRuU21iYnYyYVk5UWRtbzFDR2x2b0QzMDBkbldmdWNCRTh5cTVIaHcwb1pUSStwQlhhUklLNzIyWDhuellOZW8wR1BLM0dBcUFpc1JPYWZ4N3Nkc2JGSmVZSTVjQUF2V010ZXd6R0pCbnl0UT09IiwibWFjIjoiYTMwOTBlYTg4ODdkYzgzYTlmYWEwYjdjNWUyNjg5ZGIzNjY0ZmM1ODU2MGI4YTlmZWFiZTVjMTQyODk0ZjQ1YiJ9

Ads
';
Advertisement