Kể cả cái gọi là đại sư huynh Phù Vân Kiếm Tông, ở trong mắt gã cũng chỉ là một thứ gì đó đáng cười mà thôi.
Chỉ có Lâm Nhất là mạnh mẽ đến mức khó có thể tin nổi.
“Dừng tay!”
Thấy Chương Diên đã dùng hết thủ đoạn mà vẫn không thể đứng lên được, hai tên đệ tử bổn tông khá là thân thiết với gã vội vàng bay ra.
Vèo!
Chỉ trong chớp mắt, hai tên đệ tử đã lao tới trước mặt Lâm Nhất, một trái một phải, một người một chưởng, đánh về phía hai bên vai trái phải của Lâm Nhất.
Hai chưởng kia không có đánh thẳng vào điểm chết người. Nhưng nếu bị đánh trúng thì kể có là võ giả cảnh giới Tinh Tượng cũng sẽ bị thương nặng.
Keng!
Lúc hai chưởng dừng xuống vai Lâm Nhất, có tiếng va chạm giữa kim loại vang lên.
Như là đánh trúng núi cao cứng rắn, không chỉ có không làm gì được đối phương, ngược lại còn làm tay mình tê rần, trong mắt hai người lập tức hiện lên vẻ khó tin.
Không ổn!
Hai người thay đổi sắc mặt, trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng lùi ra phía sau.
Có điều, hai người vừa mới nảy sinh ý định lùi ra, Lâm Nhất đã dùng đôi tay giữ chặt cổ tay hai người. Đôi tay kia giống như là móng rồng mà túm chặt hai người, từng luồng khí lực dạt dào truyền tới, trực tiếp đánh tan tinh nguyên vọt ra từ trong cơ thể hai người.
“Đi đi!”
Lâm Nhất túm hai người lên cao, sau đó túm hai người đánh thẳng vào nhau. Lúc thân thể hai người va chạm vào nhau, từng tiếng nặng nề vang lên, xương cốt dường như gãy vụn.
Sau đó, Lâm Nhất thuận tay ném ra, hai người cực kì nhẹ nhàng mà văng ra ngoài.
Bịch!
Lúc hai người rơi xuống mặt đất, mặt đất bị đâm ra khe rãnh, từng tiếng la hét thảm thiết vang lên, hai người lăn xa vài trăm thước.
Giờ phút này, Chương Diên vốn dĩ đang quỳ một gối, cuối cùng cũng không đỡ nổi áp lực, quỳ xuống đất bằng cả hai chân.
Lâm Nhất chớp chớp mắt, cười nói: “Hành lễ lớn quá rồi, ta không gánh nổi đâu.”
Hắn phất nhẹ tay áo, một luồng khí kình rơi xuống ngực Chương Diên.
Chương Diên lập tức hộc máu, bay thẳng ra bên ngoài, lúc rơi xuống đất nổ ra vài khe rãnh sâu hoắm, Phi Vân đài rung chuyển nhè nhẹ.
Đệ tử Phù Vân Kiếm Tông sôi nổi hít hà. Sư đệ Lâm Nhất thật là… đã không ra tay thì thôi, chứ một khi ra tay rồi là sẽ không nể tình ai cả.
Bốp bốp bốp!
Lâm Nhất vỗ vỗ tay, chớp mắt cười nói: “Chỉ có bấy nhiêu thực lực thôi mà cùng đòi dạy dỗ người hả? Không sợ người ta cười rớt hàm răng!”
“Tần sư huynh!”
Đám đệ tử bổn tông đều thay đổi sắc mặt, vô thức mà nhìn sang Tần Thiên với vẻ mặt ấm ức.
Tần Thiên vẫn cứ bình tĩnh liếc nhìn Lâm Nhất một cái rồi lạnh nhạt nói: “Bọn họ không dùng tinh tượng, cũng không rút kiếm, vậy mà ngươi cũng nặng tay như thế nữa hả?”
Lâm Nhất cảm thấy buồn cười. Hắn ta nói như kiểu là hắn có dùng tinh tượng và rút kiếm vậy.
“Nếu lúc nãy bọn họ thật sự rút kiếm thì bây giờ ngươi sẽ biết được cái gì mới gọi là nặng tay thật sự.”
Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ khinh thường. Chỉ mới có như thế mà đã cảm thấy ấm ức rồi hả? Nếu hắn không nhìn lầm thì Giang Ly Trần mới là người bị bọn họ đánh tới lúc hộc máu rồi vẫn không chịu ngừng tay.
Tần Thiên cười lạnh lùng, trên người toát lên vẻ kiêu căng ngạo mạn, nhẹ giọng nói: “Trước khi tới đây, sư môn ta đã cố ý dặn dò rằng đám đệ tử phân tông xuất thân hèn mọn, nội tâm nhạy cảm, bọn ta không thể nói năng quá lời, không thể hành động quá mức, không thể ra tay đánh nhau. Có điều, bây giờ xem ra là không cần phải như thế, với loại người xằng bậy như ngươi, nếu ra tay không dạy dỗ thì ngươi cơ bản là sẽ không biết đến hai chữ bổn phận.”
Cuối cùng Tần sư huynh cũng định ra tay rồi hả?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất