Chương 17
Một lát sau, Đàm Hinh cùng với bạn mình đã ăn trưa xong thì nhanh chóng rời đi vì nắng đã chiếu đến chói chang. Mộng Hi đứng trong góc vẫn bị hắn đè ra hôn hít. Sau khi tỉnh táo trở lại cô có chút tức giận ấm ức đánh hắn.
“Tên khốn... anh là tên khốn xấu xa...”
Niên Thanh Lãng không hề tỏ ra tức giận chỉ vội nắm chặt cổ tay cô điềm tĩnh hỏi – “Làm sao nào?”
“Tại anh mà em bỏ Linh An ở lại một mình không nói một lời, cậu ấy nhất định sẽ giận em cho xem!” – Cô nghĩ đến lúc nãy mình rời đi cùng với hắn mà không kịp nói với cô nàng một lời, chắc hẳn Linh An đã chờ tìm cô đi ăn trưa.
“Như vậy càng tốt không phải sao? Sau này toàn bộ thời gian của em đều có thể dành cho anh.” – Biểu cảm của hắn không chút đồng dạng với sự lo lắng của cô. “Anh nói chuyện vô lý gì vậy? Tại sao em lại phải dành hết thời gian cho anh chứ?” – Cô cau mày trước sự vô lý của hắn.
“Anh đã nói còn gì? Em là của anh.”
“Mọi người sống đều cần có bạn bè, gia đình, mọi người xung quanh, không ai có thể dành hết thời gian cho một người cả, anh đừng có đòi hỏi những điều phi lý như vậy.” – Cô thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ trong đầu hắn.
Niên Thanh Lãng biết những điều cô nói không sai, nhưng hắn chính là ham muốn điều phi lý như vậy, muốn cô chỉ dành tất cả sự chú ý cho mình hắn, muốn bản thân là cả thế giới xoay quanh cô. Bất kỳ kẻ nào khác cũng không thể chen chân vào.
Nói rồi cô vội vàng đứng lên cài chỉnh trang lại đồng phục của mình – “Em quay về tìm Linh An đây, anh đừng có suốt ngày bắt nạt em.” Rồi quay đầu bỏ đi xuống khỏi sân thượng trong khi giữa hai chân vẫn còn kẹp ít tinh sữa của hắn.
Thanh Lãng nhìn theo bóng lưng cô, đáy mắt trầm đi u ám.
Lúc xuống dưới cô phải tìm Linh An giải thích rằng dạo này cha mẹ đang nghiêm khắc với tình hình học tập của cô nên anh trai bắt cô đi theo để giảng lại bài, giờ ăn trưa cũng không tha cho mình. Cũng may Linh An không giận cô mà còn thấy tội nghiệp cô vì phải học chung một lớp với anh trai, suốt ngày bị kèm cặp học hành như vậy.
Mấy ngày sau đó, Niên Thanh Lãng luôn tìm cớ chiếm dụng giờ giải lao, đi chơi của cô với Linh An, đặc biệt là giờ ăn trưa. Lúc nào cũng lấy lý do bắt cô làm bài tập, giảng lại bài cho cô khiến cô và Linh An suốt cả tuần nay không có mấy lần được ngồi tám chuyện với nhau. Giờ ra chơi thì hắn còn giảng bài cho cô thật, chứ đến giờ ăn trưa là Niên Thanh Lãng lại kéo cô lên sân thượng hung hãn vần vò cô. Chiều tối ở nhà lại lấy cớ dạy kèm cô, chốt cửa ở trong phòng Mộng Hi, vừa để cô ngồi đùi mình, nhấp nhả lên xuống vừa bắt cô giải bài tập.
Tên này càng lúc càng phóng đãng, có lần hắn còn âm thầm dùng ngón tay quấy rối hoa huyệt của cô trong tiết học, làm Mộng Hi khổ sở kìm nén tiếng rên rỉ thở dốc của bản thân. Hắn liên tục ức hiếp cô, không cho phép cô rời khỏi tầm mắt hắn.
Đến hôm nay cô lại tức giận vì hắn không cho cô đi chơi với Linh An, cãi nhau với hắn một trận. Niên Thanh Lãng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, cố chấp với cái tư tưởng chiếm hữu của mình, nhất quyết không chiều theo ý cô. Bình thường những việc khác hắn có thể dịu dàng thuận theo nhưng riêng việc này thì không.
Chiều thứ tư, Mộng Hi có tiết học ngoại khóa, đây chắc là khoảng thời gian ít ỏi anh trai không thể bám theo cô vì Niên Thanh Lãng cũng phải đi tập luyện với đội bóng rổ của mình.
Cô thường ngồi học đàn bên cạnh Thiếu Nam, tại vì cậu ta đàn rất giỏi thường xuyên được thầy giáo khen ngợi. Lúc mới bắt đầu học cô cũng chủ động nhờ cậu ấy chỉ giáo mình rất nhiều. Nhiều học sinh xem giờ ngoại khóa chỉ như giờ chơi vì không quan trọng thành tích điểm số nhưng cô lại rất tích cực chăm chỉ học bởi vì cô rất thích đánh đàn guitar.
Hôm nay Thiếu Nam vẫn như mọi hôm tích cực chỉ dạy cho một mình cô. Gần cuối buổi học, cậu chàng chợt mở miệng hỏi – “Hồi nãy, mấy đứa bên dưới kia định rủ tớ và cậu đi uống trà sữa ở cái quán mới mở đằng sau trường. Cậu có muốn đi không?”
“Trà sữa sao? Đi chứ.” – Tính tình Mộng Hi ham vui, lại nghe nói đến trà sữa cô không chút do dự mà gật đầu đồng ý.
“Mộng Hi cũng đi sao?” – Một bạn nữ ngồi dưới ló đầu lên vui vẻ hỏi cô.
Người con gái liền gật đầu.
“Vậy lát nữa chúng ta năn nỉ thầy cho nghỉ sớm rồi đi đi.”
“Được.”
Cô nhìn qua Thiếu Nam, dường như cậu ta rất vui khi cô đồng ý đi cùng bọn họ.
Thầy giáo ở lớp học đàn vốn là người rất vui vẻ, đây cũng chỉ là môn học ngoại khóa rèn luyện nên thầy rất dễ dãi cho đám học trò nghỉ sớm một bữa. Thế là cả đám hớn hở xách ba lô cùng nhau rời khỏi cổng trường, đi vòng ra phía sau tìm quán trà sữa mới mở kia. Trên quãng đường đi, Tiêu Thiếu Nam luôn đi song song với cô ở phía sau.
“Tớ thấy hình như dạo này cậu rất bận đúng không?”
Cô chớp mắt nhìn qua cậu ta – “Sao cậu lại biết?”
“Tại vì dạo này tớ không thấy cậu xuống sân trường vào giờ giải lao nữa. Giờ ăn trưa cũng không thấy ở nhà ăn.”
“Gì vậy chứ? Cậu theo dõi tớ đó à?” – Mộng Hi ngạc nhiên nói đùa một câu.
“Không phải đâu... chỉ là tớ hay nhìn thấy cậu ở mấy chỗ đó thôi.” – Cậu chàng vội vàng phủ nhận.
“Nè hai cậu thủ thỉ với nhau gì vậy? Mau đi nhanh lên tới rồi này.” – Đám học sinh đi phía trước lớn tiếng kêu gọi hai người đề hai người đi nhanh đến. “Tới đây.”
Niên Thanh Lãng tập luyện với đội bóng rổ xong mồ hôi nhễ nhại, đang đứng lau mồ hôi thì một nam sinh trong đội lại vỗ vỗ vai hắn chỉ chỉ về phía trước – “Này, mỹ nhân lại đến tìm cậu kìa.”
Hắn nhìn theo hướng chỉ tay lại nhìn thấy Đàm Hình đứng bên cạnh hàng rào bao sân. Cô nàng đã đứng đó từ đầu buổi đến giờ với bạn mình chỉ để xem hắn và đội bóng rổ tập luyện. Cũng không phải lần đầu tiên cô ta đến đây coi nên mấy thành viên trong đội bóng rổ ai cũng biết Đàm Hinh thích hắn. Mỗi tội tính tình Niên Thanh Lãng quá lạnh lùng cao ngạo chưa từng nhìn đến bất kỳ nữ sinh nào, mấy thành viên khác cũng không dám trêu chọc gán ghép bậy bạ.
Hôm nay Đàm Hinh mua nước tăng lực tới cho hắn sau khi tập luyện vất vả xong – “Thanh Lãng, cậu uống cái này đi, tớ mua cho cậu đó.”
Người con trai liếc nhìn chai nước mát lạnh trong tay cô ta, chỉ lạnh nhạt đáp – “Tôi đã có nước rồi.” rồi trực tiếp đi ngang qua mặt Đàm Hinh, tiến về phòng thay đồ.
Đàm Hinh thất thểu nhìn theo hắn, vội vàng đuổi theo nói mấy lời nhưng người con trai dường như hôm nay không có kiên nhẫn lắng nghe. Hắn muốn mau chóng ra ngoài để gặp em gái, giờ này chắc cô cũng đã học đàn xong rồi. Thường sẽ ra xe trước hắn.
Niên Thanh Lãng cắt được cái đuôi Đàm Hinh, khẩn trương ra đến cổng trường liền nhìn thấy chiếc xe sang trọng quen thuộc của gia đình mình. Nhưng lúc ngồi vào xe, hắn lại không nhìn thấy em gái mình đâu.
“Mộng Hi đâu rồi? Em ấy chưa ra luôn sao?”
Thấy người tài xế định khởi động xe, hắn đột nhiên lạnh lùng lên tiếng – “Khoan về đã, hay chờ ở đây thêm một lát đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất