Đừng Làm Hư Em - Niên Thanh Lãng - Bạch Mộng Hi (FULL)

 

“Chát!” 

Bạch Mộng Hi hốc mắt đẫm lệ cho hắn một cái tát thật mạnh khiến người con trai sững người. 

“Tôi không phải đồ vật phát tiết của anh! Từ nay về sau anh đừng có chạm vào tôi nữa! Tôi ghét anh!” – Cô vẻ mặt uất ức nói lớn vào mặt hắn rồi đẩy hắn ra khỏi người 

mình. 

“Mộng Hi..” – Niên Thanh Lãng có chút khẩn trương muốn giữ cô lại nhưng người con gái đã ôm quần áo của mình chạy mất biến vào phòng ngủ. 

Mộng Hi đã ở trong phòng cả tối, không lấy một lần ló mặt xuống nhà, ngay cả bữa tối cũng bỏ không ăn. Sau bữa tối, hắn đã lên gõ cửa phòng cô nhưng người bên trong không trả lời cũng không mở cửa cho hắn. 

Sáng hôm sau, cô thay đồng phục đi học xong vừa mở cửa bước ra ngoài đã chạm mặt Niên Thanh Lãng ngoài hành lang, dường như hắn đã đợi cô từ trước. Mộng Hi làm như không nhìn thấy hắn bỏ qua muốn đi xuống nhưng bất ngờ đã bị người con trai túm lấy cánh tay níu lại, vẻ mặt có phần gấp gáp – “Mộng Hi, anh muốn nói chuyện với em.” 

Cô lập tức giãy ra – “Tôi đã nói anh đừng động vào tôi! Bây giờ tôi cực kỳ chán ghét anh!” 

“Không phải, là trước giờ tôi luôn căm ghét anh mới đúng” – Cô vội vàng sửa lại, nhấn mạnh nói vào mặt hắn. 

“Ghét anh? Em cứ định bướng bỉnh như vậy đến bao giờ? Nếu thực sự ghét anh tại sao em lại luôn rên rỉ sung sướng dưới thân anh vậy hả? Em sướng như phát điên khi anh chạm vào em kia mà.” – Hắn vẫn cố chấp siết chặt cổ tay cô nhắc nhở. 

“Cái đó... cái đó là phản ứng sinh lý bình thường. Anh đừng có suốt ngày đem tình dục ra để thao túng kiểm soát người khác.” 

“Còn nữa, chuyện tôi đi chơi với ai, nói chuyện với ai là quyền của tôi! Sau này anh đừng có xen vào nữa! Anh cũng không có tư cách xen vào!” – Cô lần nữa vùng vẫy khỏi bàn tay hắn, dứt khoát xoay người đi xuống cầu thang. 

Niên Thanh Lãng đôi mắt âm u lạnh lẽo dần chìm sâu vào thứ hố đen không thấy đáy nhìn em gái mình chạy xuống lầu, bàn tay bên dưới cũng cuộn chặt thành nắm 

đấm. 

Hai người đi tới trường như bình thường, suốt quãng đường đi hắn cũng không quấy rối hay đụng chạm gì đến cô nữa. Mộng Hi nghỉ đến lát nữa phải ngồi chung với hắn nguyên cả ngày học đã cảm thấy bất tiện. 

Hôm nay giáo viên phát bài kiểm tra lần trước ra, Mộng Hi vui mừng phát hiện ra điểm của mình đã cao hơn những lần trước, tận 80 điểm. Còn Niên Thanh Lãng vẫn như thường lệ là người cao điểm nhất lớp. Nói đi cũng phải nói lại, cũng nhờ có hắn mà cô mới học hành tiến bộ như vậy nhưng nghĩ đến chuyện hắn đối xử với mình thế nào, Mộng Hi lại nuốt lời cám ơn vào trong bụng. 

Suốt cả ngày hôm đó, Niên Thanh Lãng chẳng nói với cô lời nào. Mộng Hi trộm nghĩ rốt cục mình cũng tự do rồi nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy bức bối như vậy. Niên Thanh Lãng trở lại dáng vẻ của ngày trước, lạnh lùng, hờ hững, không quan tâm bất cứ thứ gì xung quanh mình, kể cả cô. 

Ngày hôm sau giờ ra chơi, Mộng Hi chạy qua chỗ Linh An ngồi chơi tám chuyện thì bất chợt nhìn thấy Đàm Hinh tới trước cửa lớp mình. Không cần nói cũng biết cô ta lại đến tìm anh trai cô. 

“Đàm Hinh này đúng là kiên trì thật đó, giờ ai cũng biết cậu ta đang chủ động theo đuổi anh trai cậu luôn. 

Vài giây sau, cô nhìn thấy Niên Thanh Lãng cũng đi ra ngoài, sau khi nói với nhau vài câu thì hắn đã cùng với Đàm Hinh rời đi, vẻ mặt của cô nàng vô cùng phấn khởi hạnh phúc. Sao tự nhiên hôm nay hắn lại đi cùng cô ta, hai người họ đi đâu vậy? 

Đây là hai câu hỏi nảy lên đầu cô ngay lập tức. Lòng Mộng Hi như có lửa dốt vậy. 

Đến giờ ăn trưa, vì phải đợi Linh An đi vệ sinh nên hai người xuống nhà ăn muộn một chút, phải đứng sau một hàng dài mới lấy được cơm. Trong lúc đang tìm bàn, Linh An đột nhiên phát hiện ra gì đó, vội vàng kéo kéo tay cô – “Mộng Hi, cậu nhìn kìa. Thanh Lãng đang ngồi ăn trưa với Đàm Hinh đó sao?” 

Cô lập tức nhìn thấy hướng chỉ tay của bạn mình, quả nhiên nhìn thấy bóng lưng của anh trai đang ngồi đối diện với Đàm Hinh, cô ta đang vừa ăn vừa tíu tít kể chuyện gì đó với hắn. 

Linh An tìm được một bàn trống liền kéo cô ngồi xuống, thấp giọng bảo – “Tớ bảo này, bình thường anh trai cậu toàn ngồi ăn một mình hoặc đi với cậu. Sao hôm nay lại ngồi với Đàm Hinh rồi? Chẳng lẽ là Thanh Lãng chấp nhận tình cảm của cậu ta rồi ư?” 

Mộng Hi nghe đến đây trái tim dường như hẫng một nhịp rồi quặn lại – “Tớ... tớ không biết.” 

Cô cảm thấy vô cùng khó chịu nên không muốn nhìn cảnh tượng đáng ghét kia nữa, cúi đầu múc một muỗng cơm thật to bỏ vào miệng. 

Một lát sau đôi nam nữ kia đã dùng bữa trưa xong, Niên Thanh Lãng bỏ đi trước, lúc đi ngang qua bàn cô lại bị Linh An gọi lại – “Thanh Lãng” 

Mộng Hi thật muốn cốc đầu cô nàng một cái. 

Niên Thanh Lãng liền đứng lại, nhìn qua hai bọn cô. 

“Nè, cậu và Đàm Hinh, có gì rồi đúng không? Sao tự nhiên hôm nay hai người đi ăn cơm chung vậy?” – Linh An ẩn ý dò hỏi. 

Hắn còn chưa kịp mở miệng thì Đàm Hinh đã chạy theo, vừa chạy ù tới đã vô tình nắm lấy cánh tay hắn – “Thanh Lãng, cậu đi nhanh quá vậy, đợi tớ nữa chứ.” 

Cả Linh An và Mộng Hi đều nhìn chằm chằm cánh mà Đàm Hinh nắm lấy cánh tay của Thanh Lãng đầy thân mật. Đàm Hinh cũng phát hiện ra mình đụng chạm hơi vô ý nhưng lại nhìn thấy người con trai kia không có phản ứng gì nên cô ta được nước làm tới, tiếp tục nắm cánh tay của hắn. 

“Vậy bọn tôi đi trước đây.” – Thanh Lãng hình như không muốn nói gì nhiều trực tiếp quay đầu rời đi cùng với nữ sinh bám người kia. Từ đầu đến cuối đều không để mắt đến em gái mình. 

Linh An nhìn theo bọn họ còn khen trông đẹp đôi quá chứ rồi lại nhìn qua bạn mình phát hiện có gì đó không đúng – “Mộng Hi, sao sắc mặt cậu trông khó coi quá vậy?” Cô chột dạ vội vàng sửa lại biểu cảm gương mặt – “Có sao? Tớ đâu có bị gì.” 

Đến giờ học ngoại khóa chiều thứ sáu, Mộng Hi cũng bắt đầu mất tập trung hơn. Thiếu Nam chỉ dạy cô đàn nhưng người con gái dường như không nghe thấy. 

“Mộng Hi, cậu gặp chuyện gì sao? Sao hôm nay không tập trung gì cả?” 

Cô lại lắc đầu từ chối tiết lộ. Việc Niên Thanh Lãng gần đây thường xuyên qua lại với Đàm Hinh cứ lẩn quẩn trong tâm trí cô mãi, cô cảm giác như mình sắp phát điên lên vì bực bội. 

Cuối tuần lại đến, Niên Thanh Lãng đã được cha mẹ giao nhiệm vụ dạy kèm cho cô nên sáng thứ bảy hắn vẫn ôm cặp sách qua phòng cô. Nhưng không giống như những lần trước đó, ngoài việc dạy học ra thì hắn không đề cập đến việc gì khác, cũng không làm những chuyện bậy bạ như mọi khi. Bàu không khí ngột ngạt này khiến Mộng Hi vô cùng khó thở. Nhưng tuần sau là thi giữa kỳ cô chỉ có thể tập trung vào chuyện học hành, không thể xao nhãng. 

Tuần tiếp theo đó là tuần thì giữa kỳ, nhưng cứ mỗi lần đến giờ nghỉ giải lao cô lại lấy Đàm Hinh qua tìm hắn hình như để hỏi bài. Mà anh trai cô cũng rất kiên nhẫn 

giảng bài cho cô ta. Mộng Hi cứ tưởng rằng trước giờ hắn chỉ làm vậy với mình mình mà thôi. 

Chiều hôm đó ra về, Linh An phát hiện cô chui vào nhà vệ sinh khóc. 

“Mộng Hi, cậu sao vậy? Sao lại khóc? Có chuyện gì à mau kể tớ nghe đi. Dạo này cậu lạ lắm.” 

Mộng Hi lắc đầu, gấp gáp chùi nước mắt – “Không có gì. Tại vì tớ làm bài không tốt, sợ cha mẹ sẽ thực sự phạt tớ.” 

Sao Linh An cảm thấy lý do này không đúng lắm. Mộng Hi mà cô nàng quen biết sao có thể khóc vì học hành không tốt, sợ cha mẹ phạt được. 

Mộng Hi tạm biệt Linh An xong thì đi ra xe. Niên Thanh Lãng đã ở trong xe đợi cô. Lúc xe chạy về đến nhà, Mộng Hi bước lên bậc tăng cấp trước thềm nhà xém nữa trượt 

chân ngã cũng may Niên Thanh Lãng đứng ở phía sau, đã giơ tay ôm lấy eo cô đỡ lấy. Mộng Hi vô thức ngã vào lòng hắn, tới lúc phát giác ra thì cấp bách lùi ra khỏi người hắn, lạnh nhạt mở miệng – “Cám ơn” rồi quay đầu một mạch bỏ đi lên lầu. 

Bàn tay vừa mới ôm eo cô dần dần cuộn chặt lại. Niên Thanh Lãng nhìn theo bộ dạng trốn chạy của cô, trong lòng ngập tràn khó chịu. Thời gian qua hắn cố tình gần gũi với Đàm Hinh là để chọc tức cô, hắn muốn cô hiểu cảm giác của mình. Muốn Mộng Hi biết cô cũng thích hắn, cũng muốn thuộc về hắn. Nhưng mấy ngày qua em gái hắn chỉ bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, không quan tâm gì đến, hôm nay còn không muốn hắn động vào người mình, điều này khiến lòng Thanh Lãng như có ngọn lửa cháy phừng phựt, muốn thiêu rụi tất cả. 

Vừa thi học kỳ xong, thứ bảy tuần này là trận đấu quan trọng của đội bóng rổ trường cô, chung kết liên trường toàn thành phố, được tổ chức ở trung tâm thể thao quận Tây Long. Đương nhiên Niên Thanh Lãng cũng tham gia vì hắn là thành viên chủ chốt quan trọng không thể thay thế. Do mới thi giữa kỳ xong nên cha mẹ cũng thả cho cô đi chơi, Linh An lại nằng nặc dắt cô tới xem trận bóng rổ của hắn. 

Rất nhiều học sinh trong trường cũng lặn lội đến trung tâm thể thao cổ vũ cho đội bóng của trường, đặc biệt là các nữ sinh, họ còn mang băng rôn tới la hét cổ vũ. Làm Mộng Hi ngồi kế bên cũng phát ngại. Và như một điều đương nhiên Đàm Hinh cũng có mặt. 

Kết quả Niên Thanh Lãng lại xuất sắc trở thành người hùng mang đội đến chức vô địch. Cả khán đài bên trên lập tức hò reo vì vui mừng. Cô nhìn thấy cả đội bước lên 

bục nhận giải, sau đó có rất nhiều người ùa vào chúc mừng hắn, gọi tên hắn, khen ngợi tài năng chơi bóng của Niên Thanh Lãng. Trong đó có cả Đàm Hinh. Mộng Hi lại đứng trên khán đài phía xa xa nhìn hắn bất động. Linh An ngồi bên cạnh mới hỏi thử cô. 

“Mộng Hi, cậu không xuống chúc mừng Thanh Lãng à?” 

Cô lắc đầu – “Không cần đâu. Anh ấy có nhiều người chúc mừng rồi mà.” 

Bất chợt cô nhìn thấy Niên Thanh Lãng ngẩng đầu nhìn lên đây. Giống như hắn đã nhắm trước đó, xác định vị trí cô ngồi, vừa ngẩng đầu đã nhìn trúng đến cô trên khán đài. Đúng lúc này Đàm Hinh đột nhiên nhào đến ôm lấy cổ Niên Thanh Lãng – “Thanh Lãng, cậu giỏi nhất đó!” rồi bất ngờ hôn lên môi hắn một cái trước sự chứng kiến của biết bao học sinh trong trường. Ngay cả Linh An đứng bên cạnh cô trên khán đài cũng nhìn thấy mà há hốc mồm. 

Mộng Hi lại hoàn toàn chết lặng tại chỗ, trái tim dường như bị ai bóp nghẹt không thở nổi. Cô không còn nghe thấy hay biết gì xung quanh mình nữa cả, chỉ biết quay đầu bỏ đi một mạch. 

Niên Thanh Lãng bị hôn bất ngờ, khẩn cấp xô người con gái không biết chừng mình kia ra, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm, lại vội vàng nhìn lên khán đài, thấy Mộng Hi đã quay đầu bỏ đi. 

Cả đám người xung quang đã hò reo trêu chọc từ nãy đến giờ. 

“Cậu làm cái gì vậy?” – Hắn lạnh lùng nhìn Đàm Hinh. 

Đàm Hinh cho rằng thời gian qua Niên Thanh Lãng đã bật đèn xanh với mình, nên bây giờ cũng đã đến lúc cô ta nên bày tỏ tình cảm rõ ràng. 

“Thanh Lãng, tớ thích cậu... Chúng ta hẹn hò nhé?” 

Cả đám bạn học lại hò reo thêm một lần nữa. 

“Đồng ý đi!” 

“Đồng ý đi!” 

Bạch Mộng Hi chạy ra khỏi hội trường, giữa khoảng sân sau vắng vẻ, gió lạnh thổi qua như tát vào mặt cô đau rát. Mộng Hi thực sự cảm thấy rất đau. Cô đứng bần thần một mình ở đó cho tới khi nghe thấy có người gọi tên mình. 

“Mộng Hi.” 

Cô quay đầu lại đã nhìn thấy Niên Thanh Lãng chạy đến chỗ mình. 

Cô tức giận nhìn hắn – “Anh ra đây để làm gì?” 

“Em khóc sao?” 

“Tôi không.” – Cô không hề hay biết vành mắt mình đã ửng hồng, chỉ thiếu giọt nước mắt rơi xuống. 

“Đó là chuyện của tôi, anh quay về với Đàm Hinh của anh đi.” 

Như có một tia sáng xanh quỷ dịn lóe qua khóe mắt Niên Thanh Lãng, hắn bước đến gần trước mặt cô, trầm giọng hỏi – “Mộng Hi, em có phải ghen không?” 

Người con trai đột ngột túm lấy hai bả vai cô truy hỏi. 

“Đúng là em đang ghen rồi phải không? Em vì tức giận Đàm Hinh gần gũi với anh nên em mới bỏ đi phải không?” 

Cô bị hắn hỏi đến xấu hổ muốn bỏ chạy nhưng lại bị hắn mạnh mẽ giữ lại, moi móc trái tim cô ra xem cho bằng được. 

“Tôi không có!” 

“Bạch Mộng Hi! Em thừa nhận đi! Em đang ghen!” 

“Khó chịu lắm chứ gì? Bứt rứt lắm phải không? Có phải tức điên phải không?” – Niên Thanh Lãng cao giọng hỏi cô,dường như mang theo chút hài lòng. 

“Em đã hiểu được cảm giác của anh chưa? Bây giờ em đã hiểu rõ em thích ai rồi chứ?” 

Mộng Hi ngỡ ngàng nhìn dáng vẻ áp bức mình của hắn, nước mắt từ trong hốc mắt vô thức rơi xuống má. Nhưng giọt nước mắt này không phải vì ghen tuông mà là vì thất vọng. 

“Anh cố ý làm vậy để trả đũa tôi sao?” 

“Anh chỉ muốn em hiểu cảm giác của anh khi nhìn thấy em đi cùng với tên Tiêu Thiếu Nam đó thôi.” 

“Anh muốn em thừa nhận rằng em cũng thích anh còn gì” – Hắn tiếp tục siết lấy vai cô như muốn chèn ép cả lòng Mộng Hi. 

Thế nhưng bây giờ trong mắt người con gái chỉ còn lại sự phẫn nộ. 

Mộng Hi dùng hết sức lực bình sinh của mình đẩy tay hắn ra, lớn tiếng thừa nhận – “Phải! Tôi đang ghen đấy! Tôi cũng rất tức giận khi nhìn thấy anh ở bên cạnh Đàm Hinh. Và đúng như anh nói, có thể tôi đã động tâm với anh.” 

Niên Thanh Lãng nghe thấy chính miệng cô thừa nhận, ánh mắt vốn lạnh lùng kia lại không giấu nổi niềm vui sướng trong ánh mắt. Thế nhưng ngay sau đó người con gái đã lạnh lùng nhìn hắn. 

“Nhưng từ bây giờ tôi đã quyết định không thích anh nữa. Ngoài vấn đề chúng ta là anh em, tôi không muốn thích cũng không muốn ở bên cạnh loại người như anh. “Em đang nói gì vậy, Mộng Hi?” – Hắn muốn bước tới chạm vào cô nhưng người con gái đã ngay lập tức lùi ra sau. 

“Anh nói rằng anh thích tôi nhưng lại chỉ luôn làm những việc theo ý muốn của anh, những việc thỏa mãn ham muốn ích kỷ của anh. Vậy còn cảm giác của tôi thì sao? Chỉ vì tôi không làm vừa ý anh điều gì đó, anh liền ngay lập tức dùng cách tổn thương tôi để trả đũa tôi. Đây là cái mà anh gọi là thích ư? Tôi ghê tởm điều đó!” – Mộng Hi đem hết những phẫn uất trong lòng mà tuôn trào trước mặt hắn, trong mắt cô bây giờ mới thực sự toàn là sự chán ghét dành cho hắn. 

Cô căm ghét cái cách hắn dùng tình dục thao túng cô, ghét cả cái cách hắn vì muốn trả đũa cô mà đi gần gũi với người khác. 

“Mộng Hi, không phải như vậy đâu, em nghe anh nói đi đã.” – Lần này đến lượt Niên Thanh Lãng là người khẩn trương. Hắn vốn sợ hãi cái ánh mắt chán ghét trước đây của cô, bây giờ nó lại hiện hữu rõ trước mắt hắn. 

Hắn không có ý làm cô đau lòng đến mức như vậy. Hắn cũng không hề muốn để cô nhìn thấy Đàm Hinh hôn mình. Chỉ là lúc đó hắn đã quá tức giận, vì giận nên hắn mới muốn trừng phạt cô, muốn ăn thua đủ, muốn cô cũng phải chịu cảm giác giống như mình. 

Mộng Hi lại lùi một bước như muốn cách xa khỏi hẳn vì quá chán ghét – “Anh quay về với Đàm Hinh đi, từ nay về sau tôi cũng không muốn dính dáng đến anh nữa.” “Mộng Hi, anh và cô ta thực sự không có gì cả. Là cô ta cố ý hôn anh...” – Thấy cô muốn bỏ chạy, Thanh Lãng gấp gáp giữ cô lại muốn giải thích nhưng bất ngờ lại bị giọng nói của Linh An xen ngang. 

eyJpdiI6IjJ5ZlhpRTIzRkd4K1dHOTZESkVlV1E9PSIsInZhbHVlIjoiTnhGWUFpdXB3UnV3cUx4YlNWWGJkMjExa21LK3c4OEswNzMrdjF5NWJDaHJ0RmU3eXJ4OG9KMkxcL0dyU3Z1UVFQV21hQjIwM3lyQURjNEhUZ25iSnpmSXVueE51YlZQUGpFMTFxMlYzWlIwU002WVV2ZWluSXZKb2V2VVFsU3FGNERoXC8xbk9iWForMDhMTzdPcWRjWHRQemFcLzNLcDlONHVrZzVHS2pmMkZIblRyNmJlZG9UV3VWNThQMXM3OHg0Rys4YW9BVlo4ZEZZdEsrQjd3c0xJWmlqbW8rQzVSRnk2MCswTzNYWkdXRE5HaEh2bndXNnhqR0tNd2RKMkpPXC9Hck1ZQ2N1R0xQVXdoVkhodTFLRTVNYVFEMkpDNGE2VUNDMHIramJiWXgxcTRCeksyZTVzY3grRWR4c0E4NzZpK2xweWVKYXJodHdoYlh6UmF5UmdnTDBlM2ZMVUpSYjI3Ull3Tm9tR0tOcE1wZzB5NTlUYVFBMytrUWZENDY3aU51WHJMZkpGalZUNXdneHlMMW8zRTFka1JZMmJJK3JjelwvcFpNNXEzdUkzMXhxTFVmVTcrVnE4b1NscndlR0VmdlwvN3J6VW9EMW9aaVRBdmtmdDhLS1hMSGtFS3o0aVd0Q0haWXRjU3VcL3pGZ2hlSmFWT3NZWGtJczFJYUQycktseThPdEtxWUQ2RjYzMEQxRUVuS010M2JQSlZzbWdIMmlPSWtsQktoeWRYaktMTVFBbFwvcVwvQTY2RkFxVHlOMHF1UUZ3MEVJRU54TDdCVWRjdkZKbjhaVnJDN0czeE1na01SejMxVWpnRWF1NGFXUVR0aEU1MGlRaVpBenZZclwveDczT1lHMXNWQ1VIWnpLVW9udmVXWDBaUWoxb0pNakZYOFJtWnl4TkRHdzJnPSIsIm1hYyI6IjhiZDc0ZmI1NWRhYmM3OGEwNDEzMTM5MDViYzRlMzM2NzNjYmJiZWYwZGUwZjNjZmJmYzA5MmMzNzAzYzk2NjYifQ==
eyJpdiI6IkVkT1dcL3Jkb28rYVJYSFwvTDArMHltZz09IiwidmFsdWUiOiJZRm9VRlBEYjJXYTFXODA0VEJJbkFKb1V6aFRHVU9qdlwveHhKM0pqQ1R2cDJzeXYxelhvMjhFSGRIclh2R3Q1UXhhV2FBRGdONGVNMlArTm85N1kyNWR5VXNMelBlSSs1U2JhTXJcLzg2U1wveTVDT293VnFDbG5oNHJJa3JxVVdFaXZoSGpORzZ1V3M4eVo5MXVWTnFyXC9ONk1WVDJXYUZBcm5FdUdmZ3k0d2xiRlduUG0wZHRwS0Z5YlZSMDhNVEpiN1hkdDNoSjB1Z3BQN295QUt4YUozOUM5WXRGb0lVZko1SjF0QkJtQU1IZyt0OGZTcjhnMkh6NVduZGthZSt4djJNY1ZWMFFzYUVLMVlwK080VGdkZ3p4M2dKWFdIaitLWVVTcVhQbzZcL1RuXC9QZEdEMWdwbUxwRHM3NWJHU0hva3pEN2FicjZzb2Y2Z2x2YWhUSHRGbkxtM3JpOEdIU2lRMVh0anErTDFwS3NoWk1LbEkzWlg3dWpzMkNLMUxqTG1QU09WTk9vKzU2Z1IxT0hoTGIrSkZWQitMN3YzeXJlOEY2TnpLZDJCc2hBPSIsIm1hYyI6IjdkNTUyZDg2ZjRjZjIxNTdhYTc2MjM3OWI3N2Q2YTg0M2JmY2YzMjY2NmUzMDVhMjMzN2YxODY2ZGI1NTc4OTIifQ==

Nói rồi cô vội kéo cô nàng đi, Linh An chỉ kịp chào Thanh Lãng một câu đã bị lôi đi mất. Hắn nhìn thấy cô lạnh lùng bỏ đi, dường như phát điên đấm mạnh nắm đấm vào gốc cây cổ thụ bên cạnh. Toàn bộ da tay phía trên đều bị trầy xước đến rướm máu.

Ads
';
Advertisement