Bởi vì Tiêu Trần cho nên Trần Lăng nhớ tới quê hương của mình, đã nhiều năm trôi qua như vậy không biết gia tộc cùng phụ thân và mẫu thân mình còn khỏe mạnh hay không?
“Đã một ngàn năm trăm năm rồi cơ mà...” Ánh mắt Trần Lăng nhìn về phía chân trời xa xa, vẻ mặt có chút đờ đẫn, nhẹ giọng nỉ non nói.
Kể từ khi bản thân ngã xuống tại Thiên Thần lục địa vậy mà đã qua một ngàn năm trăm năm rồi, cảm xúc ở trong lòng cũng chết từ lâu. Tiêu Trần không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh Trần Lăng, hắn uể oải dựa người vào trên thân cây hỏi: “Làm sao vậy? Nhớ nhà à?”
“Ừ! Không biết trong nhà bây giờ như thế nào.” Nghe Tiêu Trần hỏi vậy, Trần Lăng khẽ đáp.
“Yên tâm đi, một ngày nào đó có thể trở về thôi, chỉ cần không chết thì sẽ có hy vọng, dù cho đến lúc đó chỉ còn một mình ngươi một mình thể quay về thì ta sẽ về cùng ngươi.” Tiêu Trần nói.
“Ngươi biết nhà ta ở đâu không?”
“Không biết.”
“Vậy làm sao ngươi cùng ta trở về được?”
“Một mình ngươi không thể quay về, đương nhiên ta sẽ đi cùng ngươi. Ngươi chưa từng nghe qua câu “huynh đệ một lòng hợp lực đoạn kim” sao? Đợi hai huynh đệ chúng ta cùng tu luyện thành công, đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi trở về.”
Hai người tán gẫu qua lại mấy câu, nghe Tiêu Trần nói ra lời này, Trần Lăng hơi sửng sốt, ánh mắt hắn ta phức tạp nhìn về phía Tiêu Trần.
Cùng lúc đó, Tiểu Thanh cũng chạy đến góp vui, nó ở trên người Tiêu Trần không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ, giống như đang nói ta cũng muốn đi cùng hai người.
Trần Lăng trầm tư nhìn về phía Tiêu Trần, rất lâu sau đó mới nặn ra một nụ cười và thoải mái nói: “Ngươi có biết tại sao ta lại chết ở Thiên Thần lục địa này không?”
Đây là lần đầu tiên Trần Lăng chủ động kể cho Tiêu Trần nghe về câu chuyện của mình. Điều này cũng chứng tỏ hắn ta hoàn toàn tin tưởng Tiêu Trần và cũng coi Tiêu Trần như huynh đệ thật sự của mình, cho nên mới không chút giấu giếm nói ra mọi chuyện.
Theo lời Trần Lăng kể, năm đó hắn ta bị người ta đuổi giết, cắm đầu cắm cổ chạy một mạch trốn tới Thiên Thần lục địa, con đường lưu vong này quá xa cũng quá lâu rồi, làm cho Trần Lăng cuối cùng căn bản không có cách nào liên hệ lại được với gia tộc của mình.
Sau cùng bản thân hắn ta bị bọn họ vây lại ở Thiên Thần lục địa, trải qua một phen chiến đấu kịch liệt, Trần Lăng không địch lại đối phương, cuối cùng bị chém giết, nhưng đúng tại thời điểm trước khi chết, hắn ta phân ra một sợi thần niệm, nhờ như thế mới có cơ hội trọng sinh như hôm nay, chứ nếu không thân xác đã hóa thành tro bụi rồi.
Đem chuyện của mình kể cho Tiêu Trần xong, Trần Lăng vẫn như trước không đề cập đến thân phận của mình, có lẽ là bởi vì hắn ta cũng không muốn nói, rốt cuộc với tu vi hiện giờ của hai người bọn họ, Trần Lăng căn bản không có cách nào quay trở về gia tộc, ngay cả việc rời khỏi Thiên Thần lục địa này hắn ta cũng không có thể.
Trần Lăng không nói, Tiêu Trần cũng không hỏi mà chỉ im lặng lắng nghe. Trần Lăng kể xong, dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Ngươi có biết tại sao những người đó muốn đuổi giết ta không?”
“Vì sao?” Tiêu Trần hỏi.
“Ừm, bởi vì tên nhóc này đây…” Hắn ta vừa chỉ vào Tiểu Thanh, vừa nói.
“Bởi vì Tiểu Thanh sao?”
“Không sai, ngươi không phải rất tò mò về thân phận của nó sao? Ta nói cho ngươi nghe, Tiểu Thanh là Long tộc, lại còn là một Long tộc thuần huyết, huyết mạch cực kỳ tinh thuần, cho dù chỉ xét tới nội bộ trong Long tộc thì cũng thuộc về huyết mạch cao quý nhất.”
“Xưa kia ta tình cờ có được Tiểu Thanh, mà lúc đó nó còn chưa ra đời. Ta mang theo nó chạy lánh nạn, mà những người đuổi giết ta cũng chính là vì Tiểu Thanh. Một con ấu long còn chưa ra đời, nếu như có thể chiếm được rồi ấp cho nở ra thì sau này chỉ cần dốc lòng bồi dưỡng, chắc chắn mai sau sẽ trở thành một tuyệt thế thần long, bất luận một thế lực nào nếu chiếm được đều sẽ giống như có một vị thần tồn tại bảo vệ.”
Tiểu Thanh là Long tộc, hơn nữa còn là Long tộc có huyết mạch cực kỳ tinh thuần, nghe đến đây Tiêu Trần cũng vô cùng sửng sốt, không nghĩ tới tên nhóc này vậy mà thật sự lại là một con rồng.
Phải biết rằng ở Thiên Thần lục địa, rồng tưởng chừng như là một tồn tại chỉ có trong truyền thuyết, đừng nói là chân long, cho dù là giao long cũng không có lấy một con.
Trong lòng hắn khiếp sợ không thôi. Nhưng đối với chuyện này Trần Lăng dường như đã lờ mờ sớm đoán được, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Tiểu Thanh mang thần sắc phức tạp, nếu không phải bởi vì Tiểu Thanh hắn ta có lẽ sẽ không rơi xuống Thiên Thần lục địa rồi.
Nghe hai người đối thoại, vẻ mặt Tiểu Thanh lộ ra bất đắc dĩ, nó giống như đã hiểu ra một ít chuyện gì đó.
Đem chuyện của mình nói cho Tiêu Trần nghe, sau đó Trần Lăng lại nói một chút về việc hắn ta thoát thân như thế nào, rốt cuộc bây giờ hai người vẫn ở bên trong dãy núi Vạn Thú, với tư cách là nhân loại, muốn bình an rời khỏi dãy núi Vạn Thú cơ bản là điều không có khả năng.
Nhưng mà bọn họ còn có Tiểu Thanh ở đây, vậy thì mọi chuyện lại khác, dựa theo Trần Lăng nói, huyết mạch của Tiểu Thanh đủ để áp chế bất cứ một yêu thú nào trên Thiên Thần lục địa này, chẳng qua hiện tại tu vi của Tiểu Thanh vẫn còn quá thấp.
Nhưng mà dù có như thế, nếu để Tiểu Thanh đi đàm phán với Thú Hoàng của Yêu Thú đế quốc, tin rằng Thú Hoàng của Yêu Thú đế quốc có thể bỏ qua cho hai người họ.
Suy cho cùng, Long tộc trong thế giới yêu thú là sự tồn tại hùng bá một phương, số lượng tộc đàn có thể sánh ngang tầm chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chỉ cần là lời của một Long tộc thuần huyết nói ra thì bất cứ một yêu thú nào trong tình huống bình thường đều sẽ không vi phạm, thậm chí rất nhiều yêu thú đều bằng lòng phụ thuộc vào Long tộc, đây là đế vương chi khí mà mỗi một Long tộc từ khi sinh ra đã có sẵn trong người, cũng chính bởi điều này cho nên rất nhiều đế vương của nhân loại đều thích dùng rồng để tượng trưng cho uy nghiêm của hoàng thất.
Tiểu Thanh chính là lá bài then chốt để Tiêu Trần và Trần Lăng an toàn rời khỏi dãy núi Vạn Thú, đương nhiên chuyện này hết thảy còn phải đợi nhìn thấy Thú Hoàng sau đó mới có thể xác định được, nhưng ngoài kế sách này ra dường như bọn họ cũng không còn con đường nào khác để đi nữa.
Tiêu Trần cũng không có cự tuyệt ý tưởng kia của Trần Lăng, quả thật đây là biện pháp tốt nhất để giải quyết tình huống trước mắt này. Hai người bàn bạc qua lại một phen, sau đó nói cho Tiểu Thanh biết nên làm như thế nào để đàm phán cùng với Thú Hoàng. Tiểu Thanh nghe hai người dặn dò thì gật đầu lia lịa, biết việc này không phải đùa giỡn cho nên Tiểu Thanh lắng nghe rất nghiêm túc.
Thời gian thấm thoát lướt qua trong chớp mắt, chẳng mấy chốc một tháng thí luyện của ấu thú đã kết thúc, cả tòa Sơn Cốc lần thứ hai bị mở ra, đồng thời tam tôn Thú Vương trấn thủ ở lối vào cũng cùng lúc tiến vào bên trong Sơn Cốc, phụ trách xem xét tình hình thương vong trong lần thí luyện này.
Sau một hồi tìm kiếm, điều làm tam tôn Thú Vương thấy kỳ quái chính là thí luyện lần này hình như số lượng ấu thú tử vong rất ít, có thể nói là chưa đến một phần năm, nói cách khác trong một tháng này tất cả ấu thú cơ bản không bùng nổ bất cứ cuộc giết chóc nào.
Bọn chúng đều nhíu mày, bao gồm cả Linh Tê, một trong số tam tôn Thú Vương, đều cảm giác được có cái gì đó không thích hợp, cho đến khi bọn chúng đi đến trước mặt Tiêu Trần, Trần Lăng, Tiểu Thanh cùng với một đám ấu thú, lúc này tam tôn Thú Vương đều ngây ngẩn cả người.
Tình huống gì thế này? Tại sao lại có hai gã nhân loại trà trộn vào nơi thí luyện của ấu thú, hơn nữa đám ấu thú này vậy mà còn xen lẫn cùng chung với hai người đó, trong lúc nhất thời, tam tôn Thú Vương đều có chút bực bội, một con Thú Vương trong số đó tức giận quát lên.
Nó muốn giết chết mấy tên nhân loại này, hai con Thú Vương ở bên cạnh thấy vậy cũng không hề ngăn cản, thế nhưng đúng lúc này, Tiêu Trần nhẹ giọng hô lên: “Tiểu Thanh!...”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất