Đan Vân Đạo Tôn vốn dĩ vẫn luôn dửng dưng không mấy chú ý, bỗng nhiên lúc đó lại trở nên kích động như vậy, trong lúc nhất thời mọi người đều không kịp phản ứng, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi trong lúc Dược Trường Thanh Luyện Hỏa Thành Tơ, sắc mặt của Đan Vân Đạo Tôn cũng không hề có chút thay đổi nào, biểu hiện bây giờ là như thế nào vậy?
"Thiên hỏa, vừa rồi Đan Vân Đạo Tôn nói thiên hỏa sao..." Có người lờ mờ nghe được Đan Vân Đạo Tôn vừa rồi nhắc tới thiên hỏa, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi.
"Ta hình như cũng nghe được như vậy, nhưng không có khả năng xảy ra chuyện này đâu nhỉ?”
Mọi người xì xào bàn tán, bọn họ đều biết thiên hỏa tượng trưng cho cái gì, linh hoa do luyện dược sư luyện đa sử dụng đương nhiên cũng có phân chia cao thấp, từ thấp đến cao được chia thành linh hỏa, địa hỏa và thiên hỏa.
Dĩ nhiên linh hóa chính là hỏa diễm bình thường nhất, bất kể một võ giả nào cũng có thể có được. Còn địa hỏa thì chỉ có một số ít luyện dược sư có sức mạnh cao cường, trải qua bao cố gắng hết ngày này qua ngày khác, bản thân không ngừng rèn luyện linh hỏa, thì khi đó mới sở hữu một số ít hỏa diễm có thuộc tính đặc thù, được gọi là địa hỏa.
So với linh hỏa, địa hỏa chắc chắn là mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng địa hỏa tuy mạnh, nhưng cũng còn lâu mới có thể so sánh được với thiên hỏa, bởi vì thiên hỏa chính là món quà của trời cao, nó là trời sinh chứ không phải ngày một ngày hai là có thể hình thành được.
Cũng có hơi giống với phương diện thể chất đặc thù, thiên hỏa được hình thành một cách tự nhiên, một số ít người thiên phú xuất chúng, trời sinh đã có được thiên hỏa, linh lực bản thân sau khi thiêu đốt sẽ mang những thuộc tính đặc thù, đây là chuyện không phải ngày một ngày hai có thể đạt được, cho nên, thiên hỏa so với địa hỏa mạnh hơn rất nhiều.
Không chút khoa trương khi nói người có được thiên hỏa, bẩm sinh chính là luyện đan sư, bọn họ có được thiên hỏa nên về đan dược sẽ có ưu thế mà người thường không thể so sánh được, mà ưu thế như thế này chính là do ông trời ban cho.
Đương nhiên, thiên hỏa cũng cực kỳ hiếm gặp, phóng mắt nhìn toàn bộ Thiên Thần lục địa, hiện giờ số lượng người có được thiên hỏa được người đời biết đến đều chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hắn là người duy nhất hiện giờ sở hữu thiên hỏa, ngoài ra, cho dù là Đan Vân Đạo Tôn cũng chỉ vẻn vẹn có được địa hỏa, cũng bởi vì thế, sau khi nhìn thấy Tiêu Trần có thể tạo ra được thiên hỏa, Đan Vân Đạo Tôn mới kích động đến như vậy.
Có chút không tin vào mắt mình, có chút hưng phấn, có chút kích động, dù sao trong mắt của Đan Vân Đạo Tôn lúc này tràn đầy phức tạp. Nhìn về phía Tiêu Trần, Đan Vân Đạo Tôn vội vàng nói: "Ngươi hiện ra linh hỏa một lần nữa cho ta xem..."
Vẫn có hơi không dám chắc chắn, dù sao thiên hỏa thật sự là quá hiếm có khó tìm, cho nên Đan Vân Đạo Tôn còn muốn xác định lại một lần nữa.
Nghe Đan Vân đạo tôn nói lời này, Tiêu Trần hiện tại đương nhiên không biết chuyện về thiên hỏa, hắn gật gật đầu, tự mình hiện ra linh hỏa thêm một lần nữa.
Ngọn lửa màu trắng, hơn nữa, ngọn lửa này cũng không giống như những ngọn lửa bình thường sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác cực nóng, ngược lại, từ trên ngọn lửa màu trắng, thứ người ta cảm nhận được chính là một loại kiếm khí tung hoành sắc bén.
Hỏa diễm lại có thể làm cho người ta có một loại cảm giác sắc bén, rõ ràng đây là thứ chỉ có thiên hỏa và địa hỏa mới có thể làm được. Mà Tiêu Trần lại chưa từng tiếp xúc qua đan dược, như vậy hiển nhiên không thể là địa hỏa rồi.
Đúng thật là thiên hỏa không còn nghi ngờ gì nữa rồi, chẳng qua ngay cả Tiêu Trần cũng không biết bản thân mình mang thiên hỏa, thực sự là có liên quan đến Phôi kiếm Thiên Đạo.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhỏ màu trắng trong tay Tiêu Trần, một hồi lâu sau, Đan Vân Đạo Tôn mới nhẹ giọng nói: "Thiên hỏa, thật sự là thiên hỏa..."
Đã xác định thứ Tiêu Trần có được chính là thiên hỏa, nghe được lời nói này, tất cả mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người, còn sắc mặt của Dược Trường Thanh lại vô cùng u ám.
Hắn ta có thể Luyện Hỏa Thành Tơ, nhưng so với thiên hỏa của Tiêu Trần, thì căn bản cũng chả là cái thá gì cả, đây là sự khác biệt cốt yếu, ngày một ngày hai không thể nào có được. Sau này dựa vào nỗ lực Tiêu Trần cũng có thể Luyện Hỏa Thành Tơ, hơn nữa còn có được thiên hỏa, Tiêu Trần rất đơn giản liền có thể trở thành một luyện đan sư, bởi vì có được thiên hỏa, luyện đan thật sự là quá dễ dàng, gần như không có khả năng xảy ra nổ lò, đây chính là sự khủng bố của thiên hỏa.
Hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Trần lại mang thiên hỏa, Dược Trường Thanh nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nhìn Tiêu Trần. Sự tình đã phát triển hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn ta. Chỉ dựa vào thiên hỏa, Tiêu Trần cũng đã bỏ xa hắn ta cách mấy trăm con đường rồi, vả lại, ánh mắt Đan Vân Đạo Tôn nhìn Tiêu Trần lúc này cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Đưa mắt nhìn về phía Tiêu Trần, Đan Vân Đạo Tôn có chút hưng phấn nói: "Ngươi tên là gì?”
"Vãn bối là Tiêu Trần."
"Ta muốn thu nạp ngươi làm đệ tử..."
Đan Vân Đạo Tôn đã nổi lên tâm ý thu nạp đồ đệ, cũng phải thôi, người có được thiên hỏa hiếm có như thế nào chứ, có thể gặp được một người cũng đã là lương duyên trời ban rồi.
Không cần phải tiến hành sát hạch khác, thiên hỏa đã nói rõ tất cả, có được thiên hỏa, thành tích của Tiêu Trần ở đan dược trong tương lai ít nhất cũng sẽ không thua kém gì mình, điểm này Đan Vân Đạo Tôn biết rất rõ.
Nghe nói Đan Vân đạo tôn đã chuẩn bị thu nạp Tiêu Trần làm đồ đệ, Dược Trường Thanh ở một bên bực bội cứ như ăn phải ruồi nhặng, nhưng điều khiến cho hắn ta càng khó chịu hơn chính là Tiêu Trần lại có thể từ chối lời mời này của Đan Vân Đạo Tôn.
Chỉ thấy Tiêu Trần khẽ mỉm cười và nói: "Đạo Tôn tiền bối, có thể để vãn bối cùng với Dược Trường Thanh tỷ thí xong hay không?”
Nói thật, đối với đan dược Tiêu Trần thật sự cũng khôngquá hứng thú, không sai, luyện đan sư đúng là có được nhân mạch khủng bố, hơn nữa cũng cực kỳ được người đời tôn kính.
Tuy nhiên, thông thường sức lực chiến đấu của rất nhiều luyện đan sư cũng không mạnh, hay nói cách khác chỉ có thể thuộc loại bình thường, đây là bởi vì bọn họ đều dành nhiều thời gian hơn cho đan dược, chính vì như thế nên đương nhiên tu luyện võ đạo cũng sẽ không bằng người khác.
Mà trong lòng Tiêu Trần, cái gọi là nhân mạch, cùng với sự tôn kính, mấy thứ này đều là hư không, thực lực bản thân mới là quan trọng nhất. Mục tiêu của Tiêu Trần chính là võ đạo Đỉnh Phong, chứ không phải là con đường đan dược này. Đương nhiên, đây cũng không phải là nói con đường đan dược không tốt, chỉ là đan dược không có quá nhiều sự hấp dẫn đối với Tiêu Trần mà thôi.
Thấy Tiêu Trần hình như cũng không có hứng thú với đan dược, Đan Vân Đạo Tôn cũng không tức giận, trên mặt tươi cười vui vẻ nói: "Được rồi, các ngươi tỷ thí trước đi, tỷ thí xong chúng ta lại nói tiếp.”
Thái độ của Đan Vân Đạo Tôn đối với Tiêu Trần đã thay đổi một trăm tám mươi độ, từ biểu hiện của Đan Vân Đạo Tôn cũng không quá khó để nhìn ra, thiên hỏa đối với ông ta mà nói quan trọng đến cỡ nào.
Dứt lời, Đan Vân Đạo Tôn trở về đài cao, trong mắt vẫn lóe ra vẻ phấn khởi như trước, nhưng ông ta cũng không có nói thêm gì nữa, mà chỉ yên tĩnh chờ đợi Tiêu Trần tỷ thí cùng với Dược Trường Thanh.
Vốn dĩ ban đầu là muốn cho Tiêu Trần mất hết mặt mũi, nhưng ai mà ngờ, chẳng những không có được thành công, ngược lại còn trộm gà không thành mất cả nắm gạo, khiến cho tiếng tăm của Tiêu Trần lại một lần nữa trở nên vang dội mãnh liệt.
Vòng thứ nhất đã thua sạch sẽ, tiếp theo vòng thứ hai sẽ kiểm gia đánh giá về linh hồn lực. Không biết vì sao mà Dược Trường Thanh dường như có chút lo lắng, vốn dĩ sự tự tin tuyệt đối cũng đã mất đi không ít, trong lòng hắn ta có chút thấp thỏm bất an.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất