Hai ngày đã luyện chế thành công tận bảy loại đan dược Phàm cấp, tuy đều là thanh sắc, nhưng điều này đã đủ nghịch thiên lắm rồi, dù sao thì cả đời Đan Vân Đạo Tôn cũng chưa bao giờ từng thấy có ai có thể làm được đến mức.
Không tiếp tục để Tiêu Trần khổ tu nữa, nếu đã bước đầu nắm giữ được cách luyện chế đan dược Phàm cấp, thành công trở thành một luyện đan học đồ, vậy thì tiếp theo Tiêu Trần sẽ cần một khoảng thời gian để bồi đắp củng cố cơ sở vững chắc. Chỉ khi đã chính thức làm chắc được căn bản, thì mới có thể bắt đầu học tập phương pháp luyện chế đan dược Huyền cấp, tiến thêm một bước trở thành luyện đan sư Huyền cấp.
Lại cho Tiêu Trần hơn mười đan phương Phàm cấp, để hắn có thời gian thì lĩnh hội nhiều hơn nữa. Đợi đến khi Tiêu Trần có thể luyện thành hết hơn mười đan phương này, hơn nữa toàn bộ đều đạt tới cảnh giới xích sắc, vậy thì Tiêu Trần đã có thể bắt đầu học tập luyện chế đan dược Huyền cấp.
Cầm theo đan phương cùng rất nhiều linh dược, Tiêu Trần rời khỏi nơi ở của Đan Vân Đạo Tôn. Đã hai ngày chưa trở về Vô Trần Cư, trước đó cũng chưa nói tiếng nào với Tần Thủy Nhu, Tiêu Trần nhanh chóng quay trở về.
Không nói những chuyện liên quan tới Tu ma giả cho Tiêu Trần biết, ở trong mắt Đan Vân Đạo Tôn cùng Cửu Tiêu Chúa Tể Chúa Tể, chuyện tu ma giả, lấy tu vi trước mắt của Tiêu Trần mà nói thì căn bản là không giúp đỡ được điều gì, còn không bằng để hắn an tâm tu luyện cho tốt.
Trên đường về Vô Trần cư, thấy Tiêu Trần trở về, Tần Thủy Nhu tất nhiên là vô cùng vui vẻ. Chỗ bị thương trước đó đã hoàn toàn khỏi hẳn, hai người tùy ý trò chuyện một lát, sau đó Tần Thủy Nhu mới đề nghị cùng nhau đi đến phiên chợ Cửu Tiêu Chúa Tể dạo chơi.
Chợ Phiên Cửu Tiêu Chúa Tể chính là một phiên chợ tự phát do đệ tử Cửu Tiêu Chúa Tể Cung tạo thành. Trong đó có rất nhiều đệ tử cầm theo bảo vật mà mình không dùng đến tới đây buôn bán hoặc lấy vật đổi vật.
Có thể dùng linh thạch, cũng có thể dùng điểm tích lũy của Cửu Tiêu Chúa Tể Cung để đổi, còn có thể tự do bàn bạc lấy vật đổi vật, con đường mua sắm cực kỳ phong phú, hơn nữa, dựa theo đà phát triển đã nhiều năm, quy mô của Chợ Phiên Cửu Tiêu Chúa Tể càng lúc càng lớn. Đến bây giờ, cho dù là trưởng lão thì cũng đã có một số người bắt đầu gia nhập vào trong đó, thỉnh thoảng cũng sẽ lấy bảo vật của mình ra buôn bán.
Vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên Chợ Phiên Cửu Tiêu Chúa Tể này, dưới sự đề nghị của Tần Thủy Nhu, Tiêu Trần cũng nổi lên hứng thú. Sau đó, hai người mang theo Thanh Dao, Thanh Lạc, một nhóm bốn người rời khỏi Vô Trần cư, đi về hướng Chợ Phiên Cửu Tiêu Chúa Tể .
Chợ Phiên Cửu Tiêu Chúa Tể ở một sơn cốc giữa Cửu Tiêu Chúa Tể Cung cùng Cửu Phong. Cả sơn cốc có hình bầu dục, diện tích cực kỳ rộng lớn. Ngay lúc bốn người Tiêu Trần tới cửa vào sơn cốc, thì đã có không ít đệ từ bày biện sạp hàng chỉnh tề ở hai bên con đường lớn làm từ đá xanh. Theo chiều dài quanh co của con đường, có vô số cửa hàng cũng theo đó mà kéo dài vào tận sâu trong thung lũng.
Trên con đường lát đá xanh, người người nhốn nháo, có thể nói là tiếng người huyên náo cả sơn cốc. Không nói khoa trương một chút nào, Chợ Phiên Cửu Tiêu Chúa Tể này tuyệt đối là địa phương náo nhiệt nhất Cửu Tiêu Chúa Tể Cung.
"Chỗ này chỉ sợ là đã không thua kém những thành thị lớn kia một chút nào." Quan sát Chợ Phiên Cửu Tiêu Chúa Tể cực kỳ náo nhiệt, Tiêu Trần khẽ cười nói.
" Chợ Phiên Cửu Tiêu Chúa Tể này có thể nói là một trong số ít căn cứ chung của đệ tử chín phong trong Cửu Tiêu Chúa Tể Cung, toàn bộ mấy chục, mấy trăm vạn đệ tử của Cửu Tiêu Chúa Tể Cung đều tụ tập cùng một chỗ, đương nhiên là sẽ vô cùng náo nhiệt." Nghe Tiêu Trần nói, Tần Thủy Nhu trả lời.
Hai người Thanh Dao, Thanh Lạc còn đang ở một bên, vẻ mặt hiếu kỳ đánh giá tất cả mọi thứ trước mắt.
Cảm thán trước sự phồn hoa của Chợ Phiên Cửu Tiêu Chúa Tể , đồng thời, Chợ Phiên Cửu Tiêu Chúa Tể này cũng là một khía cạnh khác để chứng minh thực lực cường hãn của Cửu Tiêu Chúa Tể Cung. Chỉ là một chợ phiên tự phát do các đệ tử tổ chức mà cũng có thể đạt tới cấp độ này, bên trong Cửu Tiêu Chúa Tể Cung thật sự là đông đảo nhân tài.
Dẫn đầu mang theo ba cô nương bước vào Chợ Phiên Cửu Tiêu Chúa Tể , vừa đi, Tiêu Trần vừa quan sát vô số các loại bảo bối bên trên các quầy hàng.
Có binh khí, có đan dược, có linh thảo, thậm chí còn có cả quầy hàng bán những thứ như y phục, đồ ăn .. vân vân .. Vật phẩm có thể nói là lộn xộn phong phú, tài nguyên dùng cho việc tu luyện, vật phẩm cần thiết trong cuộc sống hàng ngày, ngươi đều có thể mua được ở đây.
Trên đường đi dạo, đối với tài nguyên tu luyện, Tiêu Trần cũng không thiếu thứ gì, dù sao, trước tiên không nói đến việc bây giờ tài nguyên tu luyện trên Thiên Kiếm Phong hắn có thể tùy ý sử dụng, chỉ nói đến những linh thảo mà Đan Vân Đạo Tôn cho hắn, giá cả cũng đã cực kỳ đắt. Cho nên, tạm thời Tiêu Trần không có dục vọng mua sắm tài nguyên tu luyện, đương nhiên, nếu là may mắn đụng trúng những món tuyệt thế trân bảo khó gặp thì lại là hai chuyện khác nhau. Chẳng qua muốn đụng vào vật quý giá đến vậy, rõ ràng là chuyện rất ít có khả năng.
Tiêu Trần không có dục vọng mua sắm gì, nhưng ba vị cô nương Tần Thủy Nhu thì lại khác, đương nhiên, thứ mà các ba người các nàng nhìn trúng thì cũng không phải là những tài nguyên tu luyện kia. Là người bên cạnh Tiêu Trần, ba cô nương này cũng có thể nói là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên hay không? Từ chỗ không thiếu hụt tài nguyên tu luyện, lúc này, ba vị cô nương nhìn trúng chính là những món son nước phấn bột cực kỳ bình dân kia.
Trên đường đi, đối với những thứ son nước phấn bột cùng các loại y phục trang sức nhìn hoa hết cả mắt kia, ba người Tần Thủy Nhu đã hoàn toàn mất vẻ lãnh tĩnh thường này. Một đám mua sắm, thật sự là đã khiến Tiêu Trần phải trợn mắt há mồm.
Dù sao đi theo phía sau ba cô nương, Tiêu Trần cũng chỉ phụ trách việc trả tiền cùng nhận hàng, may mà nạp giới của hắn có diện tích đủ lớn, nếu không chắc là không có cách nào chứa đựng nhiều đồ như vậy.
"Thủy Nhu tỷ, ngươi xem bên kia lại có son nước phấn bột, chúng ta đi nhìn thử đi... " lôi kéo cánh tay Tần Thủy Nhu, Thanh Lạc vui vẻ nói.
Nghe Thanh Lạc nói, Tần Thủy Nhu cũng không vô tình cự tuyệt. Lúc này ba cô nương mới đi thẳng đến quầy hàng kế tiếp. Đi theo phía sau ba người, đối với việc này, Tiêu Trần đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa. Hắn mỉm cười, đang chuẩn bị đi theo các nàng, đúng lúc này, Tiêu Trần đột nhiên cảm thấy trong lòng căng thẳng, một loại cảm giác cực kì huyền diệu hiện lên trong lòng. Không tự chủ được, Tiêu Trần đem ánh mắt nhìn về phía một quầy hàng ở bên cạnh.
Mấy đồ vật mà quầy hàng này bày ra đều không hề đáng chú ý, nhưng nhìn sơ qua thì đã rất cũ, giống như là được móc ra từ một di tích cổ đại nào đó. Chẳng qua, những vật này ngoại trừ cũ kỹ ra thì hình như cũng chẳng có tác dụng gì khác, cho nên, phía trước quầy hàng cũng không có ai đứng lại.
Tên đệ tử này Thao thao bất tuyệt giới thiệu vật phẩm trong quầy hàng của mình với Tiêu Trần. Nhưng đối với mấy lời giới thiệu của gã, Tiêu Trần gần như là không nghe lọt câu nào, ánh mắt hắn không tự chủ mà nhìn về phía một mảnh da thú cũ ở trong đó. Không biết tại sao Tiêu Trần luôn cảm thấy mảnh da thú này đang hấp dẫn mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất