Công kích của mình bị Tiêu Trần cản trở dễ như trở bàn tay, cho dù Ngô Thần có ngu cũng biết thực lực của Tiêu Trần chắc chắn là cao hơn mình rất nhiều. Không ngang ngược bá đạo như Trương Cuồng lúc trước, nhìn thấy Tiêu Trần là tức giận chửi mắng, rất nhanh, Ngô Thần đã nhận ra thân phận của Tiêu Trần, một trong thập đại Kiêu Vương - Yêu Kiếm Tiêu Trần.
Sắc mặt khó coi giống như nuốt phải ruồi bọ, chọc tới thập đại Kiêu Vương, trong lòng Ngô Thần thật sự là ngay cả ý muốn tự tử đều có.
Miệng mồm cũng không kêu to gọi nhỏ ầm ĩ nữa, hết cách rồi, đối mặt với những người khác, Ngô Thần còn có thể dùng thân phận của mình đè ép một chút, nhưng mà lúc này, gã đối diện chính là Tiêu Trần. Như vậy, chút thân phận kia liền giống như mây bay, có lộ ra thì cũng hoàn toàn không có giá trị gì.
Vẻ mặt hoảng sợ, không dám đối mặt với Tiêu Trần, may mà Tiêu Trần cũng không chấp nhặt với gã, chỉ buông tay thản nhiên nói: "Cút."
Hai chữ cút giống y như đúc, nhưng bậy giờ, tiếng ‘cút’ này lại trở thành âm thanh tuyệt vời nhất trong tai Ngô Thần. Không dám do dự một giây một phút nào, lúc này gã cung kính gật đầu nói:
“Được, được, ta cút, ta cút. Đa tạ Tiêu Trần sư huynh đã thủ hạ lưu tình."
Nói xong, Ngô Thần vừa quay đầu đã lấp tức biến mất trong trong đám người.
Ngô Thần rời đi, Tiêu Trần quay đầu nhìn về phía Tần Thủy Nhu hỏi:
"Sao rồi, các ngươi mua sắm xong hết chưa?"
Đối diện với Tiêu Trần, vẻ mặt vốn ngàn năm lạnh lẽo của Tần Thủy Nhu, lúc này lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này càng làm cho khuôn mặt của nàng đẹp không gì sánh được. Rất nhiều nam đệ tử xung quanh đều nhìn đến mức ngẩn người.
"Ừm, đều xong rồi." Tần Thủy Nhu nói.
"Vậy đi thôi, quay về." Tiêu Trần nói.
Dưới ánh mắt dõi theo của một đám đệ tử, nhóm người Tiêu Trần rời đi, đương nhiên trước lúc đi Tiêu Trần lại mua một ít bảo kiếm, Phàm binh, Huyền Binh đều có, dùng để ôn dưỡng Thiên Đạo Kiếm Phôi của hắn.
Dù nói lúc nào hắn cũng có thể tới Thiên Kiếm Đường lấy đi bảo kiếm các cấp bậc, nhưng bản thân Thiên Đạo Kiếm Phôi giống như một cái động không đáy, trong khoảng thời gian này đã cắn nuốt gần trăm thanh bảo kiếm mà vẫn không có quá nhiều biến hoá. Như vậy xem ra muốn để Thiên Đạo Kiếm Phôi hoàn thành lột xác, quá trình đó phải tiêu hao thật sự là con số trên trời.
Mà mình lại không thể thật sự tiêu hao sạch sẽ Thiên Kiếm Đường, nếu không đến lúc đó tất cả đệ tử trên Thiên Kiếm Phong lấy gì ra để dùng? Cho nên, chỉ cần gặp được chỗ có buôn bán bảo kiếm, Tiêu Trần đều sẽ mua một ít.
Hao tốn cả mấy vạn linh thạch, Tiêu Trần mua hơn mười thanh bảo kiếm Phàm cấp, cùng ba thanh Huyền cấp bảo kiếm , lúc đó cả đám mới hài lòng quay về Vô Trần Cư trên Thiên Kiếm Phong.
Để Thiên Đạo Kiếm Phôi cắn nuốt bảo kiếm theo lệ thường, theo mức độ Thiên Đạo Kiếm Phôi cắn nuốt bảo kiếm càng ngày càng nhiều, mỗi ngày số lượng nó cắn nuốt cũng không ngừng tăng lên.
Vừa bắt đầu, một ngày nó chỉ có thể cắn nuốt ba thanh Huyền cấp bảo kiếm, nhưng bây giờ, Thiên Đạo Kiếm Phôi mỗi ngày đã có thể cắn nuốt năm thanh Huyền cấp bảo kiếm hoặc mười thanh Phàm cấp bảo kiếm.
Khẩu vị là càng lúc càng lớn, cứ theo đà này, chỉ sợ là mình sẽ phải không ngừng tìm kiếm các loại bảo kiếm, nếu không căn bản là không có cách nào cam đoan đủ để cho Thiên Đạo Kiếm Phôi cắn nuốt.
"Cắn nuốt nhiều bảo kiếm như vậy, đợi đến khi ngươi hoàn toàn lột xác, cũng đừng khiến ta thất vọng đó."
Đem thanh Huyền cấp bảo kiếm cuối cùng cho Thiên Đạo Kiếm Phôi cắn nuốt xong, Tiêu Trần khẽ mỉm cười nói, sau đó thì bắt đầu tu luyện.
Màn đêm từ từ buông xuống, mỗi ngày Tiêu Trần đều từng bước sa vào quá trình tu luyện. Mà ngay lúc này, chỗ ở của phong chủ Thánh Nữ Phong Tô Trinh, có một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy dài màu tím đang đi qua đi lại ở trong viện, nhìn sắc mặt nàng ta, hiển nhiên là tâm sự có chút nặng nề.
Thiếu nữ này tên Lục Vân, là một đệ tử bình thường ở Thánh Nữ Phong.
Ở bên trong Cửu Tiêu Cung, Lục Vân là một sự tồn tại cực kỳ bình thường, nhưng có rất ít người biết được, nàng chính là dòng chính của Bích Ba đế quốc. Phụ thân Lục Vân chính là đế vương hiện tại của Bích Ba đế quốc, gia thế cực kì hiển hách.
Bích Ba đế quốc, trong toàn bộ Trung Thổ Thần Vực cũng gần với những thế lực bên dưới bảy đại Chúa Tể nhất, là cường hào một phương hào cường, mà Lục Vân là trưởng công chúa của Bích Ba đế quốc, lúc này tâm sự lại nặng nề như vậy, có thể thấy được hẳn là nàng đã gặp phải phiền toái rất lớn.
Không giống như vẻ đẹp lạnh lùng tuyệt mỹ của Tần Thủy Nhu, Lục Vân mang đến cho người khác cảm giác khí chất đoan trang. Điều này có thể liên quan chặt chẽ, không thể tách rời với thân phận trưởng công chúa Bích Ba đế quốc của nàng. Dù sao làm công chúa của một nước, từ nhỏ Lục Vân đã là sự tồn tại đứng trên vạn người, tự nhiên sẽ dưỡng thành một loại khí chất đoan trang quý phái.
Đi qua đi lại, có vẻ như là đang chờ đợi người nào đó, đúng lúc này, thân hình Tô Trinh không có dấu hiệu báo trước nào đã xuất hiện phía trước Lục Vân. Nhìn thấy Tô Trinh xuất hiện, Lục Vân vội vàng tiến lên, sắc mặt lo lắng nói:
"Phong chủ đại nhân, thế nào rồi?"
"Chúa Tể đại nhân không đồng ý." Đối mặt với câu hỏi của Lục Vân, Tô Trinh hơi bất đắc dĩ lắc đầu trả lời.
Cửu Tiêu Chúa Tể không đồng ý, nghe thấy vậy, sắc Lục Vân sầm xuống, có chút tuyệt vọng nói: "Tại sao?"
"Cường giả thế hệ trước của Mộc gia cũng không ra tay, nếu như Cửu Tiêu Cung phái người can thiệp vào chuyện của Bích Ba đế quốc, sẽ khó tránh khỏi việc trở mặt cùng Mộc gia. Hiện tại Chúa Tể đại nhân còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Cửu Tiêu Cung không có cách nào rút ra nhân thủ dư thừa để đối phó với Mộc gia, cho nên cường giả trong Cung không thể nhúng tay vào việc này." Tô Trinh trả lời.
Cửu Tiêu Cung không có cách nào trợ giúp Bích Ba đế quốc, nhận được đáp án này, Lục Vân bất lực ngồi xuống ghế đá trong viện.
Bây giờ, thế cục trước mắt của Bích Ba đế quốc đã nguy cấp đến vạn phần, hoặc phải nói là thế cục Lục gia đã vạn phần nguy cấp.
Bảy ngày trước, một gã tuyệt thế Thiên Kiêu của Mộc gia tên là Mộc Phong đã đến Bích Ba đế quốc, hắn ta nhìn trúng tiểu công chúa nhỏ nhất trong Lục gia, cũng chính là muội muội của Lục Vân - Lục Thanh Vũ.
Ỷ vào thân phận mình là con cháu dòng chính Mộc gia, Mộc Phong trực tiếp cầu hôn. Đối với việc này, phụ thân của Lục Vân là Lục Trấn Hải khó mà cự tuyệt được. Dù sao, nếu như cự tuyệt Mộc Phong, vậy thì đồng nghĩa với việc đắc tội Mộc gia. Mặc dù Bích Ba đế quốc cường đại, nhưng ở trước mặt Mộc gia cũng khó mà chống cự được. Một Thái Thượng trưởng lão Đạo Tôn Cảnh của Mộc gia tuỳ tiện ra tay, cũng có thể hủy diệt toàn bộ Bích Ba đế quốc.
Nếu như chỉ là vì Mộc Phong bức hôn thì thôi, điều khiến cho Lục gia khó chấp nhận nhất là chuyện sở dĩ Mộc Phong muốn thành hôn cùng Lục Thanh Vũ, là bởi vì nàng có được m Linh Thể giống như Tần Thủy Nhu. Thứ khiến Mộc Phong thật sự động tâm là m Linh Thể chứ không phải là Lục Thanh Vũ. Có thể tưởng tượng, một khi để Mộc Phong đạt được m Linh Thể của Lục Thanh Vũ, vậy thì chắc chắn là nàng sẽ bị Mộc Phong một cước đá bay ra ngoài. Cuối cùng, chờ đợi Lục Thanh Vũ sẽ là một tương lai vô cùng thê thảm.
"Lục Vân, chuyện có lẽ còn chưa đến mức như ngươi nghĩ đâu, không phải Chúa Tể đại nhân mặc kệ việc này, mà là còn chưa tới tình trạng kia, ngươi hiểu ý của ta chứ? Thật ra giải quyết việc này cũng không khó, Cửu Tiêu Cung dù sao cũng không sợ đám người Mộc gia."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất