Bên ngoài, ông trời đang đổ xuống đầu chúng tôi một cơn mưa nặng hạt.
Một cơn mưa bất chợt, làm ướt hết tất cả mọi thứ, từ người, cho tới xe, tới những cây xanh bên đường, tất cả đều chìm ngập trong cơn mưa.
Vì vẫn đang trong mùa mưa nên dự báo thời tiết có sai cũng không phải điều hiếm thấy, nhưng những giọt mưa bên ngoài cứ tầm tã rơi xuống, nhiều đến nỗi có thể nói trời đang mưa rất lớn.
Từ trước tới giờ chưa có lần nào tôi gọi mà cô ấy không tới cả.
Cơn mưa lại mỗi lúc một to thêm.
Nếu đã biết rằng trời sẽ đổ mưa to đến nhường này thì tôi cũng đã không gọi cho Sendai-san. Nhìn xuống thành phố chìm ngập trong cơn mưa này, tôi lại có cảm giác mình vừa làm gì đó tệ lắm. Dù là thế, nhưng bây giờ tôi có bảo đừng đến thì Sendai-san cũng vẫn sẽ đến, nên tôi chẳng thể làm gì khác ngoài chờ đợi cô ấy tới.
Nếu không lầm thì tầm này năm ngoái là đã hết mùa mưa rồi.
Vào đầu tháng Bảy, khoảng sau khi bài kiểm tra cuối kỳ kết thúc, và mùa mưa cũng kết thúc sớm, tôi gặp Sendai-san tại tiệm sách đó. Tôi nhớ là vậy.
Điểm kiểm tra cuối kỳ năm ngoái của tôi không thấp cũng không cao, nhưng năm nay, nhờ sự chỉ bảo tận tình của Sendai-san mà điểm số của tôi cũng đã cải thiện được một chút rồi.
Nhưng đây lại chẳng phải ký ức tốt lành gì.
Tôi nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại.
Những ký ức về thời gian tôi dành chung với người khác đang dần chất đống. Và đầu tôi sẽ tự động dán nhãn lên đó như thể mỗi ký ức là một kỷ niệm, rồi sắp xếp chúng lại theo trật tự.
Cứ như thế, tới lúc có chuyện gì đó xảy ra thì tất cả những nhãn dán đó lại đột ngột rơi xuống và bị thay thế bởi những ký ức xấu xí. Những ngày tươi đẹp diễn ra càng lâu thì những điều xấu xí cũng sẽ càng lăm le chờ thời cơ ập đến.
Tôi mừng vì bản thân không hề nhớ mình đã gặp Sendai-san ở tiệm sách vào chính xác ngày nào. Tôi không muốn có quá nhiều kỷ niệm với cô ấy.
Thời gian càng trôi đi, kể cả nếu bản thân có không muốn thì cũng sẽ có càng nhiều sự thay đổi xảy ra theo thời gian.
Kể cả những thứ không cần thay đổi cũng có thể thay đổi, giống như một người mẹ đã từng rất dịu hiền rời bỏ đứa con mình lại phía sau.
———Tôi không biết lý do tại sao mẹ lại bỏ nhà ra đi và để tôi lại đây, và tôi cũng không biết bà ấy nghĩ gì vào lúc đó. Bố cũng chưa bao giờ kể với tôi tại sao.
Cũng có thể là một trong hai người họ đã nói với tôi thứ gì đó, nhưng nó đã xảy ra từ hồi tôi còn rất nhỏ rồi, nên tôi không thể nhớ rõ được. Tất cả những gì còn lại trong ký ức của tôi là: vào một ngày nọ, mẹ tôi đã đột nhiên rời khỏi căn nhà này.
Giờ đây tôi không còn là một đứa trẻ nữa, nên đôi khi tôi cũng có những ý nghĩ rằng bà ấy rời đi cũng là vì một lý do nào đó. Nhưng điều đó vẫn không thay đổi được những ký ức hạnh phúc với người mẹ của mình trong tôi.
Cũng giống như mối quan hệ giữa tôi và Sendai-san vậy.
Cô ấy thật lắm mồm, nhưng tôi vẫn không biết cô ấy nghĩ gì vì Sendai-san chẳng bao giờ nói ra điều gì quan trọng cả. Nếu như một ngày nào đó Sendai-san cũng biến mất khỏi tầm mắt tôi, tôi e rằng bản thân cũng sẽ chẳng bao giờ biết tại sao.
Chúng tôi đang dần thay đổi, từng chút, từng chút một.
Nếu có thể, tôi muốn mối quan hệ của chúng tôi cứ mãi như lúc ban đầu.
Thế nhưng thời gian sẽ không cho phép chúng tôi mãi cứ thế này mà không là gì của nhau.
Nằm trên giường, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vào những ngày mưa thế này, mái tóc của tôi lại trở nên thật nặng nề.
Không biết Sendai-san có cảm giác như thế không. Bằng một cách nào đó, cô ấy đã chui vào qua kẽ hở trong tâm trí tôi, và khi nhận ra thì tôi thở dài.
Tôi cầm lên chiếc điện thoại vẫn đang nằm cạnh gối mình.
Vẫn không thấy tin nhắn nào từ Sendai-san.
Trễ quá.
Kể cả có là trời mưa đi nữa thì cũng trễ quá đó.
Nghe thấy tiếng mưa rào rào từ trong phòng mình, tôi bắt đầu nghĩ mình nên dứt khoát nói với cô ấy rằng hôm nay có không tới cũng không sao.
Phân vân một hồi, tên của Sendai-san hiển thị lên trên màn hình điện thoại.
Nhưng trước khi tôi kịp gọi thì máy liên lạc lại reo lên. Thay vì ra ngoài phòng khách, tôi trả lời từ máy liên lạc trong phòng tôi, và phát ra từ đầu bên kia là giọng nói của Sendai-san, nên tôi vội vã chạy ra mở cửa dưới lầu. Ba phút sau, tiếng chuông lại reo lên. Khi tôi mở cửa ra thì thấy Sendai-san đứng ngoài đó, ướt như con chuột lội.
“Cậu không đem dù à?”
“Cậu nhìn mà không thấy hay sao. Xin lỗi nhưng mà cho tớ mượn chiếc khăn được không?”
Dự báo thời tiết bảo là hôm nay trời nắng nên cô ấy có không đem dù tôi cũng không lạ. Nhưng Sendai-san có vẻ không tin vào dự báo thời tiết cho lắm, vì cô ấy đang cầm trên tay phải một chiếc dù nhỏ.
“Cứ thế mà vào trong luôn đi”
Nước mưa trên đồng phục cô ấy liên tục nhỏ giọt xuống, nên tôi gọi cô ấy vào.
“Nhưng mà nhà sẽ ướt đó?”
Cô ấy nói đúng.
Đã đem dù theo mà còn như thế thì lúc cô ấy bước vào là cả lối đi lẫn phòng tôi sẽ ngập trong nước mưa mất. Thế nhưng tôi vẫn không thể để cô ấy ướt nhẹp như thế được.
“Thực ra cũng không sao. Có ướt thì cứ lau là hết thôi”
“Không sao cái gì. Cho tớ mượn khăn đi”
“Tôi sẽ cho cậu mượn khăn, nhưng tôi cũng sẽ đưa đồ cho cậu thay luôn nên cậu cởi đồ ra trước luôn đi”
“Ở đây á?”
“Ở đây luôn. Ngoài tôi ra không còn ai trong nhà hết nên cậu không cần phải lo. Với cả, có lau đi chăng nữa thì quần áo cậu cũng chẳng khô nổi, nên nếu Sendai-san mà vô thì phòng tôi sẽ ngập lụt mất.”
Bộ đồ của Sendai-san đang ở trong tình trạng mà không phải cứ lau bằng khăn là hết. Nếu cô ấy không muốn làm ướt phòng tôi thì chỉ còn cách sấy khô bộ đồng phục đó thôi. Giả sử như có cách nào đó để sấy khô quần áo mà không cần cởi ra thì chẳng sao, nhưng tôi làm gì có ma thuật nào như thế. Khổ một nỗi là Sendai-san lại bướng quá.
“Xin lỗi nhưng tớ không có cái sở thích cởi đồ ra ngay cửa ra vào như thế”
“Nếu cậu không muốn làm cho chỗ này ướt thì mau mau cởi đồ ra đi”
“Cho tớ mượn khăn.”
Sendai-san vẫn quả quyết.
Bằng bất cứ giá nào cậu cũng không muốn cởi ra à.
Đối với Sendai-san, đây là nhà của người khác, nên tôi có thể hiểu cảm giác của cô ấy. Bản thân tôi cũng không hề muốn cởi đồ mình ra ngay trước lối đi trong nhà ai đó đâu.
“Tôi đưa nó ra giờ, cậu đợi ở đây”
Nói xong, tôi bước vào phòng mình.
Tôi lấy ra trong hộc kéo chiếc khăn mặt rồi nghĩ lại. Lấy ra chiếc khăn tắm, tôi bước ra trước cửa thì thấy mái tóc lúc nào cũng được bện lên của Sendai-san giờ đây đang xoã xuống.
Mái tóc ướt đẫm của cô ấy nhẹ nhàng vẽ ra một đường cong rồi tựa lên vai cô.
Trước đây tôi cũng từng thấy hình dáng này của cô ấy một vài lần, sau tiết thể chất.
Nhưng từ khi chúng tôi đổi lớp, tôi chưa thấy lại nó lần nào.
Cũng chưa bao giờ thấy nó trong căn nhà này.
Nếu nhìn kỹ thì chiếc áo sơ mi ướt sũng nước mưa đó đang bám dính lấy cơ thể cô ấy, lộ ra chiếc áo ngực mà cô ấy đang mặc bên trong.
Lâu rồi mới nhìn lại được dáng vẻ quen thuộc của Sendai-san, và khi nhận ra dáng vẻ của Sendai-san lúc này, con tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, rồi tôi vội đẩy chiếc khăn tắm mình đem ra về phía cô ấy.
“Đây”
“Cám ơn cậu”
Sendai-san ngắn gọn nói lời cám ơn rồi bắt đầu lau khô mái tóc cô.
“Đồng phục cậu tính sao?”
“Để tớ lau nó là được rồi”
“Tôi sẽ đưa cho cậu đồ thay nên là cởi nó ra đi”
“Cậu muốn tớ cởi đồ ra tới mức đó cơ à?”
“Ừm đúng đó. Cứ để vậy thì cậu bị cảm thì sao?”
Làm như cơ thể người được ban cho có sức đề kháng chống lại mọi cơn cảm lạnh vậy. Có là tháng Bảy đi chăng nữa mà bị ướt nhẹp như thế này thì cũng ai cũng như nhau thôi. Dù biết rằng Sendai-san không ngốc tới mức đó, nhưng cô ấy không có vẻ gì là sẽ cởi đồng phục của cô ấy ra ở đây.
“Đứng yên đó.”
Nói ra lời đã phát ra từ miệng mình không biết bao nhiêu lần, tôi nắm lấy cánh tay đang lau khô tóc của Sendai-san.
“Mệnh lệnh à?”
“Ừ, mệnh lệnh”
Nghe tôi nói thế xong, Sendai-san ngừng tay lại.
Tôi có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi đẫm nước của cô ấy.
Nút áo trên cùng đã được cởi ra như thường lệ.
Nút áo thứ hai vẫn chưa được cởi ra.
Tôi tháo chiếc cà vạt rồi tháo nút áo thứ hai ra thay cho Sendai-san.
“Tớ không có đem đồ thay”
“Nãy tôi nói rồi, tôi sẽ cho cậu mượn đồ để thay”
Vào ngày xảy ra trò săn cục tẩy.
Tôi nhớ rằng cô ấy có bảo tôi thêm vào luật “không được cởi quần áo ra”. Nhưng mà việc cái luật đó có trở thành luật chính thức hay không thì chẳng ai biết cả.
Tôi chậm rãi cởi ra chiếc nút thứ ba.
Sendai-san không chống cự lại.
Từ từ đưa tay mình lên chiếc nút thứ tư, cô ấy vẫn không nói gì.
Cô ấy biết dù có nói cũng không có ích gì.
Nhưng vì Sendai-san sẽ nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào mà tôi nói nên tôi xem mình sẽ được đi bao xa. Kể cả khi tôi có trói cô ấy lại trong căn phòng này như xích một con chó, kể cả khi tôi có làm những điều tôi hứa sẽ không làm, cô ấy vẫn sẽ bỏ qua cho tôi.
…… Không, không phải thế.
Đây chỉ là tôi đang làm vì lợi ích của Sendai-san thôi.
Tôi chỉ làm điều này để cô ấy không bị cảm lạnh, chứ tôi không có ý định thử cô ấy hay thất hứa với cô ấy.
Có lẽ tôi đang cảm thấy hơi hồi hộp, à không, chắc chắn là do tôi tưởng tượng ra mà thôi.
Hồi còn học chung lớp tôi, chúng tôi vẫn thay đồ chung với nhau trong phòng thay đồ. Tuy chưa bao giờ tự tay cởi đồ của cô ấy ra, nhưng lúc đó tôi đã thấy thân hình gần như khoả thân của cô ấy rất nhiều lần rồi.
Mấy việc như cởi quần áo ra chẳng có gì là to tát cả.
Tôi cởi tiếp nút áo thứ tư, và rồi tất cả.
Nắm lấy phần vạt áo giữa nút thứ hai và thứ ba rồi vạch ra, được phơi bày ra trước mắt tôi là chiếc áo ngực của Sendai-san.
Cô ấy mặc một chiếc áo ngực màu trắng, trông rất đơn giản, không có gì đặc sắc cả. Mẫu áo ngực này cũng không phải gì mới lạ và có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu. Tôi chắc rằng có những hôm cô ấy mặc mấy chiếc áo ngực màu mè hơn nhiều, nhưng thứ cô ấy mang lên mình hôm nay trông khá giống với những thứ mà tôi hay mặc.
Vậy mà tim tôi cứ đập loạn xạ hết lên, nhức đầu quá đi.
Tôi lo cô ấy bị cảm nên mới cởi ra thôi.
Dù biết rằng mình không có ý định khác, nhưng giờ đây tôi lại muốn Sendai-san dừng đôi tay này lại. Có vẻ như đây lại chính là bằng chứng cho thấy tôi đang có tà ý, bằng chứng buộc tội tôi.
Tôi chạm tay vào dây áo ngực cô.
Chiếc dây nịt màu trắng này thật chẳng đáng tin cậy chút nào, trông như chỉ cần cử động tay tôi một chút là nó sẽ lập tức rơi ra.
Khi tôi xê dịch nó ra ngoài một chút rồi nhìn vào Sendai-san, trông cô ấy mặc dù không từ chối tôi nhưng cũng chẳng hề ưa điều này chút nào. Tuy vậy, Sendai-san vẫn không bảo tôi dừng lại.
Tôi rời tay khỏi cô ấy rồi hỏi.
“Cậu không chống cự à?”
“Miyagi bảo tớ không được chống cự mà. Nếu cậu bảo tớ chống cự lại thì tớ sẽ làm”
Nếu không phải là mệnh lệnh thì sẽ tớ sẽ chống cự.
Đó là điều dĩ nhiên, nhưng giọng nói của Sendai-san như khẳng định điều đó vậy.
“Nếu được thì cứ chống cự đi”
“Nếu cậu thất hứa thì tớ sẽ làm vậy”
“Thế là cái này không đi trái với luật nhỉ?”
“Nếu đồng phục tớ mà không bị ướt thì tớ đã tặng cậu mấy phát tát rồi đó”
“Ý cậu đây là trường hợp đặc biệt đúng chứ?”
“Ừ. Chính Miyagi bảo tớ là nếu cứ để vậy sẽ bị cảm lạnh còn gì”
Lột đồ ra là phạm luật, nhưng nếu lột đồ có lý do chính đáng thì được cho phép.
Ra là thế à.
Vậy ra giao kèo giữa cả hai không thực sự khắt khe tới mức đó.
Có vẻ mềm mỏng và linh hoạt hơn tôi nghĩ.
Cũng có thể nói là khá thuận tiện ấy chứ.
“Nhưng tôi vẫn chưa đưa cậu 5000 yên”
“Vậy cậu không tính đưa à?”
“Chút nữa rồi tôi đưa”
Không đời nào có chuyện tôi không đưa 5000 yên cho Sendai-san.
Kể cả nếu hôm nay cô ấy cũng không bị dầm mưa đi chăng nữa tôi cũng vẫn sẽ đưa. Nếu không làm vậy thì Sendai-san sẽ không bao giờ tới đây nữa. Đổi lại, nếu tôi đưa cô ấy 5000 yên thì cô ấy sẽ ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh của tôi.
Hôm nay, bộ luật lỏng lẻo giữa chúng tôi đã và vẫn đang tiếp tục thay đổi sao cho phù hợp với hoàn cảnh của cả hai. Trả tiền sau cũng không thành vấn đề, và chỉ riêng hôm nay, tôi đã được đặc cách cho quyền làm điều này một cách ngay thẳng.
Nên là việc tôi cứ thế mà lột đồ Sendai-san ra không thành vấn đề. Nhưng tôi lại không thể đi xa hơn việc cởi nút áo sơ mi của cô ấy ra.
Tôi không thể cứ coi nó như không có gì mà làm thế được.
Thật khó chịu khi mà tôi cởi đồ cô ấy ra như thể có ý đồ vậy.
Thật khó chịu khi mà bản thân tôi lại có những suy nghĩ tội lỗi thế này.
Thật khó chịu khi mà Sendai-san lại chẳng hề nao núng khi tôi cởi đồ cô ấy ra.
Cô ấy cứ luôn thế này.
Lúc nào cũng đùn đẩy cho tôi những lựa chọn khó nhằn rồi bắt tôi phải chọn. Kể cả hôm nay, việc có nên đi tiếp hay không cũng là do tôi quyết định. Sendai-san cứ làm ra bộ mặt như thể đây không phải vấn đề của cô ấy vậy.
Mặc dù cô ấy chẳng muốn tôi cởi đồ mình ra chút nào mà cứ thế.
Tôi đưa tay mình ra rồi đặt nó lên ngay bên trên trái tim cô ấy. Và rồi, tôi nhấn mạnh tay mình.
“Sendai-san lạnh quá”
Không biết là tim cô ấy có đang đập nhanh hay không nữa.
Có điều, Sendai-san bây giờ lạnh đến nỗi mà tôi nghĩ rằng người mình đang có hơi nóng.
“Người tớ bị ướt mà.”
Không cần nhìn kỹ tôi cũng biết rằng bộ đồng phục ướt nhẹp đang nhỏ giọt kia là thứ đang dần lấy đi thân nhiệt của cô ấy.
Chạm vào gò má cô ấy, quả nhiên là rất lạnh.
Chạm vào bờ vai cô ấy, sự lạnh lẽo đó vẫn không thay đổi.
Khắp nơi trên người cô ấy đều lạnh đến bất ngờ, và khi tôi buông tay mình theo bản năng thì Sendai-san đưa tay lên má tôi.
“Miyagi ấm thật đó.”
Bàn tay lạnh giá đó đang dần lấy đi thân nhiệt của tôi.
Tôi chợt nhớ ra, hôm đó Sendai-san cũng chạm vào má tôi như thế này.
Hôm chúng tôi hôn nhau lần đầu tiên.
Bàn tay cô ấy lúc đó ấm hơn bây giờ nhiều. Lúc đó là hồi tháng Năm, và tôi vẫn còn nhớ in những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó. Nhưng nếu hỏi tôi rằng hôm đó là ngày mấy, thứ mấy, thì nói thẳng là tôi cũng không thể nhớ nổi.
Nếu như tôi hôn Sendai-san bây giờ, ngay tại đây, thì liệu cuốn lịch bên trong tôi có đánh dấu ngày này như một ngày đáng nhớ không?
Nắm lấy bàn tay đang chạm vào má tôi, tôi kéo Sendai-san lại gần.
Tuy không đến nỗi chạm vào vai, nhưng khuôn mặt được chăm sóc chu đáo ấy đang kề sát ngay trước mặt tôi.
Tôi không phiền khi trong ký ức của tôi chứa đựng khoảnh khắc chúng tôi hôn nhau, nhưng tôi không hề muốn hình ảnh bản thân bị một Sendai-san không chịu nhắm mắt vào từ chối hôn tôi lưu lại mãi trong tâm trí mình.
Tôi thả bàn tay ấy ra rồi lùi lại một chút.
Không thể nhìn thẳng vào mắt Sendai-san, tôi mở rộng áo sơ mi của cô ấy ra.
Đưa mắt nhìn vào cặp áo ngực mà tôi đã không thể khiến bản thân mình cởi nó ra.
Con tim tôi bắt đầu phản ứng lại, và rồi tôi thở dài.
Dời dây áo ngực trên vai sang một chút, tôi đặt môi mình lên trên ngực cô ấy.
Khi tôi mút với một lực mạnh trên cơ thể lạnh lẽo này, Sendai-san nắm lấy bả vai tôi. Nhưng cô ấy lại không hề đẩy tôi ra mà chỉ nắm chặt.
Thay vì lưu vào trong tâm trí mình thì tôi quyết định sẽ đánh dấu lên người Sendai-san. Những điều thế này sẽ không lưu lại trong ký ức tôi, tôi chỉ cần để cho Sendai-san lo lấy nó là được.
Đưa khuôn mặt của tôi ra, trên ngực cô ấy là một vệt đỏ đã được hằn lên đó.
Tôi xoa nhẹ trên chỗ đó như để xác nhận.
Có vẻ như dấu vết đó đã được gắn liền vào làn da ướt át đó, nên tôi nhấn mạnh ngón tay mình vào đó. Cảm nhận được sự ấm áp từ vị trí được in lên dấu vết màu đỏ tươi, tôi lại đặt môi mình lên đó, và đôi bàn tay trên vai tôi lại nắm chặt hơn.
“Không phải cậu tính cởi đồ tớ ra sao?”
Ngẩng đầu lên phía giọng nói hờn dỗi đó, tôi thấy Sendai-san, trông có vẻ như không cảm thấy thích thú chút nào.
“Mấy cái dấu này có lưu lại lâu đâu mà”
Tôi trả lời cô ấy bằng một câu trả lời không liên quan như một cái cớ cho hành động của mình.
“Cỡ này thì chỉ cần đợi một lúc là biến mất thôi nên có sao đâu”
Dấu vết màu đỏ đó chẳng phải là dấu vết nghiêm trọng gì cả.
Chỉ cần đợi tới tầm sáng mai là nó sẽ tự biến mất. Với cả, tôi cũng đã chọn nơi mà không ai thấy được. Nên là chẳng có lý do gì mà Sendai-san lại nổi giận với tôi, và việc tôi không cởi đồ cô ấy ra cũng chẳng đáng để mà cô ấy giận tôi. Nhưng tôi cảm thấy hơi không thoải mái nên tôi rời ra khỏi cô ấy.
“Để tôi đem đồ thay ra”
Mình lại tìm cớ để chạy đi rồi.
Tôi nghĩ vậy, nhưng vẫn hướng về phía phòng mình, bỏ lại Sendai-san phía sau. Lấy ra một bộ đồ để thay từ trong hộc kéo, tôi đem chúng ra chỗ Sendai-san đang đứng ngoài cửa rồi đẩy về phía cô ấy.
“Tôi vào lại phòng, khi nào cậu thay xong thì nói với tôi”
Nói thế rồi, tôi quay trở lại phòng mình.
Ngồi lên giường, tôi nhìn vào bàn tay đã ướt đẫm nước mưa từ người Sendai-san.
“Chẳng giống mọi khi chút nào”
Tôi nắm chặt tay mình vào.
Sendai-san trông vẫn giống như mọi khi, nhưng hôm nay lại hơi có chút khác biệt.
Sendai-san mà tôi biết sẽ không chịu đứng yên mà để tôi làm điều đó, dù cho có là lý do đi chăng nữa. Cô ấy không cần phải đặc cách cho tôi, cũng không nhất thiết phải cho phép tôi hickey lên ngực cô ấy.
Sendai-san thật kỳ quặc.
Hoặc nếu nói cho đúng thì là cô ấy đã thay đổi rồi.
Không biết phải nói như thế nào, nhưng chắc chắn là đã khác trước.
Và cả tôi cũng kỳ quặc nữa.
Tôi đã cố kiếm lấy một cái lý do để cởi đồ của Sendai-san ra.
Cụ thể hơn là tôi muốn nhìn thấy Sendai-san với không mảnh vải che thân cơ.
——Cái cảm giác này, thực sự thật quá kỳ quặc.
Cả việc Sendai-san không chịu chống cự lại cũng thật kỳ quặc, và thật quái lạ khi điều này lại xảy ra một cách dễ dàng như thế.
“Tớ vào đây Miyagi”
Cùng với tiếng gõ cửa là giọng của Sendai-san, giọng nói mà bình thường tôi không hề nghe qua cánh cửa đó.
“Cứ tự tiện vào như bình thường có sao đâu”
Có vẻ như nghe thấy lời phàn nàn của tôi từ bên ngoài, Sendai-san vào trong phòng tôi, trên người mặc áo thun với sweatshirt của tôi đưa cho.
“Ừm biết là vậy nhưng mà có hơi”
Sendai-san mặc đồ của tôi như thể đó là đồ của cô ấy vậy, đem lại cho tôi cảm giác mới lạ, khác với đồng phục của cô ấy.
Nhân tiện thì, cái áo thun với sweatshirt mà tôi mặc chỉ là đồ mặc thường thôi, nhưng khi Sendai-san mặc nó vô thì nó lại có cảm giác hơi sang chảnh. Tôi không muốn nghĩ là do sự khác biệt về ngoại hình giữa chúng tôi, mà cũng phải chấp nhận thôi.
Không thể chấp nhận, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận.
“Đưa đồng phục của cậu đây”
Tự dưng bắt đầu cảm thấy hơi mơ hồ, tôi đứng lên rồi chìa tay ra.
“Cậu tính làm gì?”
“Trong phòng tắm có máy sấy, để tôi đem vô đó sấy cho”
“May quá. Tớ chẳng muốn mặc đồ ướt mà về đâu”
Nói xong, Sendai-san đưa bộ đồng phục cho tôi. Tôi cầm lấy rồi đem vào trong phòng tắm.
Hôm nay tất cả mọi thứ đều trở nên kỳ quặc.
Chắc chắn là tại cơn mưa.
Vì trời mưa mà những điều này mới xảy ra.
Tôi móc bộ đồng phục vào móc áo rồi treo nó lên phía trên bồn tắm.
Bật máy sấy lên rồi, tôi lấy một hơi thật sâu.
“Không sao hết. Giờ thì không còn gì nữa”
Sau khi trấn an bản thân, tôi trở về phòng và cầm lên tờ 5000 yên tôi đã để sẵn trên bàn.
“Đây”
Tôi đưa tờ 5000 yên cho Sendai-san đang đứng trước kệ sách.
“Cám ơn cậu”
Vừa nói, cô ấy vừa nhét tờ 5000 yên vào trong bóp. Và rồi chỉ còn không khí lặng yên bị bỏ lại trong căn phòng này.
Đọc manga hoặc đi làm bài tập.
Những lúc thế này thì sự yên tĩnh làm tôi có cảm giác hơi khó chịu lúc đầu, rồi tôi cũng không để tâm nữa. Nhưng hôm nay thì lại khác. Khoảng không tĩnh lặng này như đang bao trùm lấy cơ thể và siết chặt lấy cổ tôi.
Bên cạnh là Sendai-san đang làm bài tập về nhà.
Còn tôi đang tựa lưng vào giường đọc manga.
Mặc dù vẫn đang làm điều mọi khi mình thường làm, tôi lại cảm thấy ngột ngạt đến khó tin và chỉ muốn rời khỏi căn phòng này.
“Nè, lúc nào cậu cũng đưa cho tớ 5000 yên bằng tờ 5000 yên, có phải cứ mỗi lần cậu gọi tớ tới là cậu đem đổi tiền không?”
Có vẻ Sendai-san cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu giống tôi, nên cô ấy tạm ngưng làm bài tập rồi vui vẻ hỏi tôi.
“Ừ, có gì không?”
Không phải lúc nào tôi cũng đi. Chỉ là những lúc đi đổi thì tôi lại đổi luôn một lượt.
Thay vì đưa cho Sendai-san một tờ 10000 yên rồi để cô ấy thối lại tiền, hoặc mất công đưa cho cô ấy năm tờ 1000 yên, thì tôi cứ chuẩn bị sẵn luôn mấy tờ 5000 yên bên mình. Tôi quyết định làm vậy.
“À không, tớ thấy cậu như vậy đáng yêu ghê”
“Eh?”
“Tại để trả tiền cho tớ mà cậu phải mất công đi ra ngoài đổi tiền ấy, nên tớ thấy có hơi đáng yêu đó mà”
Một Sendai-san tôi không quen biết mặc trên mình một bộ đồ thân thuộc vừa mỉm cười vừa nói với tôi.
“Cậu lắm chuyện quá. Mấy cái đó sao cứ phải nói ra làm gì”
“Tớ có lắm chuyện thì cũng vừa đủ mà”
Như kiểu ngày hôm nay là ngày đó vậy, Sendai-san nhìn về phía tôi.
“Mà nè, Miyagi có tính vô lò luyện thi hay trường dự bị vào kỳ nghỉ hè không?”
“Không muốn đi”
“Vậy việc học thì sao?”
“Tôi làm bài tập là được”
“Làm bài tập là yêu cầu tối thiểu rồi đó. Ngoài đó ra còn gì không?”
“Không muốn làm”
Dù biết đó là điều cần thiết nhưng tôi lại chả muốn tới lò luyện thi hay trường dự bị chút nào, và cũng chẳng có ai sẵn sàng giúp tôi học trong lúc nghỉ hè hết.
“Cậu ráng mà học đi chứ. Chuẩn bị thi tuyển tới nơi rồi còn gì”
Sendai-san vừa nói với giọng nghiêm túc vừa chọc đầu bút vào chân tôi.
Còn không lâu nữa là kỳ nghỉ hè tới rồi.
Ở trường thì cảm nghĩ của tôi ra sao mà chẳng được. Từ ngoài hành lang tới trong lớp học đều có bầu không khí bay bổng, ai nấy đều mong rằng kỳ nghỉ hè sẽ tới nhanh.
Chịu thôi chứ biết làm sao.
Trong số đó cũng có một vài học sinh lại không thích những kỳ nghỉ dài thế này lắm. Nhưng thiểu số thì cũng chỉ là thiểu số thôi, làm gì có lựa chọn nào khác ngoài im lặng mà làm theo, không có là bị tẩy chay chết.
Kỳ nghỉ hè thực sự là quá dài đối với tôi.
Ở nhà thì cũng chỉ có một mình, đi ra ngoài chơi với bạn bè cũng chỉ là vài hôm một lần. Và nó lại càng đúng hơn khi năm nay lại là năm mà chúng tôi phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học nữa. Chúng tôi cũng có hẹn với nhau, nhưng so với năm ngoái thì thực sự là ít hơn. Không như năm ngoái, mọi người ai nấy đều có kế hoạch chuẩn bị cho riêng mình hết, như là tới lò dự thi hay trường dự bị. Nên là dù sắp tôi có lên thêm lịch hẹn thì cũng chẳng thể nào mà hơn năm ngoái được.
Chán chết.
Dù đã quen với việc ở một mình rồi, nhưng tôi vẫn không thích sự cô đơn này một chút nào, nên là tôi không thể ưa nổi mấy kỳ nghỉ dài này.
“Sao mặt cậu nhăn nhó vào hết vậy Shiori”
Maika, người vừa mới xử lý xong hộp cơm trưa, bước tới tôi rồi chọc ngón tay vào giữa hai lông mày trên mặt tôi.
“Nè thôi đi nha”
Không thể nào ưa nổi cái cảm giác nhột nhột trên trán với lông mày mình khi bị chạm vào, tôi nắm lấy tay Maika rồi đặt lên bàn.
Cứ vào mỗi giờ nghỉ trưa là lớp học lại trở nên ồn ào và năng động. Maika cũng như bao người khác, cô ấy có vẻ đang rất tận hưởng khoảng thời gian này, và rồi lại đưa tay tới trán tôi một lần nữa. Nhưng ngay lúc đó thì lại tới Ami chọc vào giữa hai hàng lông mày của tôi.
“Sao cái hàng lông mày trông cứ dị dị thế nào ấy nhỉ”
Ami ung dung nói.
“Thấy gớm thì làm ơn đừng chạm vào nó dùm tui đi mấy má”
Thọc lét cô ấy một cái, ngón tay giữa trán tôi lập tức rời khỏi.
“Nè nè, như vậy là phạm luật đó nha”
“Chọc vô giữa lông mày cũng là phạm luật đó”
Vẫn còn cảm giác hơi khó chịu, tôi xoa xoa phần giữa hai hàng lông mày rồi nhét miếng bánh mì tôi vừa mua vào trong bụng mình. Và rồi Maika nói với vẻ nghiêm túc.
“Nay Shiori cảm giác giống như xác chết ấy nên tớ nghĩ là sẽ ra động viên cậu ấy mà.”
“Chuẩn chuẩn”
Tôi nhìn giống như xác chết cũng đâu có nghĩa là trong người tôi cảm thấy không khoẻ đâu. Tuy vậy, hai người họ cứ nghĩ rằng tôi đang cảm thấy xuống tinh thần nên cứ hỏi tôi “có chuyện gì à?” tới tấp.
Ừ thì đúng là có chuyện đó, nhưng mà làm sao mà tôi nói được.
Tôi đã hứa với Sendai-san là sẽ không nói với bất kỳ ai về chuyện giữa chúng tôi sau giờ học. Kể cả nếu không có lời hứa đó đi chăng nữa thì vụ việc xảy ra hôm trời mưa đó là một điều mà tôi sẽ phải giấu kín trong lòng đến hết cuộc đời này.
“Tối qua tớ ngủ hơi trễ nên giờ vẫn còn hơi lừ đừ thôi. Giờ mấy cậu mua cho tớ cái gì đó đi là tớ khoẻ liền—”
Đúng là tôi không có ngủ được nhiều vào đêm qua, nhưng bây giờ tôi lại không thấy buồn ngủ.
Cứ phải che giấu những điều mình không thể nói ra như vầy phiền thật đó, lúc nào trong lời nói dối của tôi cũng có một nửa sự thật đi kèm theo nó.
“Muốn bọn tớ khao à. Gì cũng được đúng không?”
Maika nhìn chằm chằm, chờ đợi câu trả lời từ tôi. Nhưng trước khi tôi kịp mở miệng ra thì Ami nhảy vô họng tôi.
“Tớ muốn ăn kem. Khao tớ đi”
“Sao tớ lại phải khao Ami hả?”
Maika vừa ngạc nhiên vừa nói, nhưng Ami lại có vẻ chẳng quan tâm gì rồi cứ thế mà quyết định sau giờ học sẽ tạt qua đâu.
“Khỏi đãi cũng được, sau giờ học chúng mình đi ăn kem đi. Trời nóng xỉu luôn á”
Đúng là hôm nay khí trời nóng ẩm thật.
Có vẻ là đợt nóng nhất trong năm nay rồi.
Tôi cũng vừa thấy Sendai-san đi ngang qua hành lang, tay cứ quạt mát lên mặt.
Dù không chịu được trời nóng, quả nhiên ở trường cô ấy cũng chỉ cởi duy nhất một nút áo ra. Hôm nay cô ấy chỉ cởi ra một nút áo, nút thứ hai vẫn đang được cài lên một cách nghiêm chỉnh, nên tôi chẳng thể nào thấy được dấu hickey mà tôi đã ghi lên người cô ấy vào ngày mưa đó.
Tất nhiên là có tháo ra thì cũng chẳng thể thấy nó được nữa, vì tới hôm nay là nó đã biến mất rồi. Nhưng trong tôi vẫn khao khát muốn xác nhận điều đó.
Bản thân mình cũng là kỳ quái khi nghĩ về mấy điều thế này.
Tôi biết chứ.
Tôi biết, nhưng vì hôm qua tôi đã không thể biết được là dấu vết đó đã biến mất đi hay chưa, nên tôi muốn xác nhận điều ấy.
Hôm qua tôi gọi Sendai-san tới sau giờ học như mọi khi, và rồi nghĩ rằng tôi sẽ ra lệnh cho cô ấy cởi nút áo ra để tôi kiểm tra dấu hickey mà mình đã để lại trên người cô ấy.
Nhưng tôi đã không dám làm thế.
“Dấu hickey ấy”
Thốt lên trong vô thức, tôi bất giác ngậm miệng lại. Nhưng trước khi coi như tôi chưa nói gì thì Maika lại vồ lấy tôi.
“Hickey làm sao?”
“Ừa. Cậu nghĩ là dấu hickey sẽ lưu lại trên người trong bao lâu?”
Tôi đầu hàng rồi hỏi họ điều mà tôi đang cảm thấy tò mò.
“Hả? Gì đó? Shiori hickey lên ai đó rồi á?”
Đôi mắt Maika bỗng sáng lấp lánh lên và nhìn vào tôi.
“Tớ còn chưa có người yêu thì làm sao mà làm được hả? Tại mấy hôm trước tớ có thấy Ibaraki-san có mấy dấu hickey trên người nên hơi tò mò thôi”
Thực sự là tôi không hề thấy Ibaraki-san mang hickey lên người bao giờ. Nhưng tôi vẫn phải nói xạo vì đó là điều mà Sendai-san kể lại với tôi.
Ibaraki-san có nói là nếu đắp một lát chanh lên đó thì dấu hickey sẽ biến mất.
Tôi nhớ là vậy, nên là nếu Ibaraki-san có bị hickey lên ở chỗ nào đó lộ liễu thì cũng không phải là lạ, vậy nên tôi nói với họ như thế.
“À à, ra là thế”
Đáp trả lập tức thế này làm mình thấy hơi bạo giống Ibaraki-san quá.
Và rồi tôi hiểu ra được tầm ảnh hưởng của thói quen thường ngày của mình.
Cứ như thế, tôi đã nhận ra cách mà sự thật bị thêu dệt thành những lời đồn đại rồi bị lan truyền ra khắp nơi.
“Tớ nghĩ là nó lưu lại cũng lâu ấy nhỉ? Đúng không Ami?”
“Nè đừng có đổ qua cho tớ chứ. Tớ có biết gì đâu”
“Eh— Cậu không làm với Sugikawa-kun bao giờ à?”
Sugikawa-kun là bạn trai mới của Ami. Tuy là cậu ấy học khác trường, nhưng tôi cũng nghe bảo là hai người họ vẫn hay học chung với nhau.
“Chúng tớ có một mối quan hệ đúng đắn và trong sáng nha”
Nếu như không hickey lên nhau mà là “đúng đắn và trong sáng” thì chắc chắn tôi với Sendai-san là những đứa đầu óc đen tối rồi. Nhưng mà, chúng tôi đâu có đang hẹn hò với nhau, nên là trong với chả sáng gì ở đây, với cả tôi cũng chẳng ham gì cái thứ thanh khiết ấy.
Nhưng mà tôi cũng chẳng biết được là từ giờ trở đi sẽ có điều gì sẽ xảy đến với những người đầu óc đen tối chúng tôi nữa.
Tôi đã vô thức giao cho bản thân mình quá nhiều việc để lo rồi.
Cả dạo gần đây, tôi cũng chẳng biết rằng khi nào mình nên gọi cho Sendai-san nữa.
Khi nào có chuyện không vui là gọi cho Sendai-san.
Cái luật bất thành văn đó giờ đây đã không còn tồn tại nữa rồi.
Nên là bây giờ tôi chẳng thể biết được lần tới mình nên gọi cho Sendai-san là khi nào nữa.
Vì hôm qua cũng vừa gọi cho cô ấy nên giờ tôi đang cảm thấy lưỡng lự, mong sao ngày mai hãy tới nhanh đi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, phản chiếu vào trong mắt tôi là một bầu trời đã được tô điểm lên một màu xanh thẫm.
Mùa mưa nhanh chóng kết thúc sau hôm Sendai-san tới đây trong bộ dạng ướt nhẹp, và giờ thì trời lại nắng chói chang chang, làm tôi không thích nổi chút nào. Đồng phục của Sendai-san sẽ không bao giờ bị làm ướt, và cô ấy sẽ không bao giờ cởi nó ra trong căn nhà này nữa.
Khí trời nóng ẩm hôm nay làm tôi cảm thấy chóng mặt quá.
Ước gì trời nay mát hơn xíu.
Chẳng có hứng thú chút nào.
Nay chẳng có điều gì tốt, cũng chẳng có điều gì xấu cả, tôi cũng chẳng nghĩ ra được nên làm gì để thoát khỏi cái tâm trạng dở hơi này nữa. Nhưng nếu Sendai-san không được gọi đến mỗi tuần một lần thì cô ấy sẽ lại đến tra hỏi tôi mất, nên tôi kêu cô ấy tới rồi bắt cô ấy làm bài tập cho tôi.
Làm gì mà vui thế?
Sendai-san cứ lăn qua lại cây bút trên cuốn vở, trông rất vui, và tôi thì bắt đầu thấy cáu vì tôi là người duy nhất ở đây cảm thấy không vui.
Bụng tôi cảm thấy thật nặng nề, cứ như là ai đó lén nhét vô dạ dày tôi cục đá bự tổ chảng, nên giờ tôi chẳng có tâm trạng để làm gì hết. Tuy vậy, kể cả nếu như thế giới này trở nên xám xịt thì thời gian vẫn sẽ không ngừng trôi, và ngày mai rồi cũng sẽ đến. Lúc tôi nhận ra thì kỳ nghỉ hè đang ập đến gần lắm rồi.
Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng mà tôi gặp được Sendai-san trước khi chúng tôi vô kỳ nghỉ hè.
“Sendai-san lấy dùm tôi cuốn tiểu thuyết trên kệ sách đi”
Thó lấy cây bút từ tay cô ấy, tôi nói. Và rồi tôi nghe thấy một giọng nói hơi cau có.
“Cậu tự đi mà lấy đi chứ”
“Tôi đang ra lệnh cho cậu đó. Cuốn nào cũng được, ra lấy dùm tôi đi”
“Rồi rồi”
Hết cách, Sendai-san đành phải đứng lên rồi bước ra phía kệ sách.
Dù là tôi đã bảo cuốn nào cũng được mà cô ấy lại chẳng chịu đưa liền cho tôi. Sendai-san lại cứ đứng đó “hừm—” một lúc, chọn ra một cuốn một cách kỹ lưỡng rồi thong thả bước tới phía tôi.
“Mời ngài”
Sendai-san nói với giọng gắt gỏng rồi chìa cuốn sách về phía tôi. Nhưng tôi lại không cầm nó lên mà ném lăn cây bút lên bàn.
“Đọc đi”
“Biết ngay là cậu sẽ nói thế nên tớ lựa ra cuốn nào đó ít trang rồi”
Ngồi xuống cạnh tôi, Sendai-san mở cuốn tiểu thuyết ra.
Cô ấy bắt đầu đọc từ đoạn giữa của cuốn truyện ngắn tẹo teo đó. Tuy trước giờ chưa từng xảy ra vụ này, nhưng cũng chẳng khác gì những điều Sendai-san làm từ trước tới giờ. Nói cho dễ hiểu thì đó là biểu hiện của sự lươn lẹo.
Thực tình, đúng là người xấu tính mà.
Ở trường thì cô ấy làm bộ ra vẻ là một cô gái hiền lành và tốt bụng, nhưng cứ mỗi lần tới đây là lại thành ra thế này. Lúc nào cũng tự ý làm những điều mà tôi không hề sai khiến. Dù cho bây giờ cô ấy đang không bất tuân lệnh nhưng tôi lại cảm thấy ngứa mắt.
Ít ra thì vẫn còn được cái giọng.
Nghe giọng nói như hát ru của cô ấy làm tôi bình tĩnh lại và cảm thấy an tâm, rồi tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
“Miyagi, cậu mở điều hoà lạnh hơn một xíu đi”
Bỗng cô ấy ngưng giọng đọc sách của mình và chuyển sang giọng càu nhàu.
“Không muốn. Mau mau đọc tiếp đi”
“Tớ đọc tiếp cũng được nhưng mà nóng quá à”
Sendai-san nhặt miếng lót vở tôi đặt trên bàn lên rồi dùng lấy làm quạt.
Nhiệt độ trong căn phòng này lúc nào cũng là vừa phải với tôi.
Mùa đông cũng vậy, và mùa hè cũng chẳng khác gì.
Đây là căn phòng của tôi nên nó được thiết kế nên cho riêng tôi.
Nhưng mà tôi sắp sửa không gặp Sendai-san trong một thời gian dài, nên là lâu lâu chiều theo ý cô nàng sợ nóng này một lần cũng không chết ai.
“Thế cậu tự chỉnh đi”
Rồi tôi chỉ vào cái remote trên bàn.
“Miyagi đồ keo kiệt”
Sendai-san tàn nhẫn nói với tôi mặc dù tôi đã chấp nhận chiều theo ý cô ấy như vậy. Nhưng rồi nhiệt độ của căn phòng lại nhanh chóng giảm xuống và nó bắt đầu trở nên quá lạnh đối với tôi.
Những hơi mát toả ra từ máy điều hoà khiến cô ấy trông thật sảng khoái và hài lòng, nên Sendai-san uống một ngụm trà lúa mạch rồi tiếp tục lật qua những trang tiểu thuyết.
Giọng nói đó lại một lần nữa đọc to rõ nội dung trong cuốn tiểu thuyết, và việc mở to mắt ra đang dần trở nên khó khăn với tôi.
Và rồi tôi gục xuống bàn.
Cảm giác thật mát lạnh, thật thoải mái
——Không không, lạnh vãi ấy chứ.
Tôi bật dậy rồi nắm lấy tay Sendai-san, cơ thể của cô ấy cũng thật mát lạnh.
“Nè nè Miyagi, làm vậy khó đọc lắm đó”
Vừa sờ vào cánh tay, tôi vừa nghe thấy tiếng cô ấy phàn nàn. Nhưng tôi vẫn tiếp tục chạm vào cánh tay và lần theo những mạch máu trên đó. Khi tôi đưa ngón tay mình lên và xoa vào bên trong khuỷu tay cô ấy, Sendai-san hậm hực nói.
“Đừng có chạm vào tớ nữa. Hay là tớ không đọc nữa luôn nhé?”
“Ừ không cần đọc nữa đâu, nên là tăng nhiệt độ lên đi. Lạnh quá đó”
Tôi thả tay cô ấy ra rồi ôm lấy tay mình.
“Tăng lên nữa thì nóng lắm á. Cậu thấy lạnh thì mặc thêm thứ gì vào đi”
Một giọng nói bất mãn đáp lại.
“Sendai-san thì sao? Cậu thấy nóng thì cởi bớt đồ ra đi”
“Tớ còn gì đâu mà cởi ra”
“Còn cái áo sơ mi đó”
“Miyagi là đồ dâm dê”
Thực ra tôi không có ý nói cô ấy cởi ra thật nên những lời đó có làm tôi cảm thấy hơi áy náy. Có phàn nàn cũng vô ích, tôi cầm lấy cái remote rồi tăng nhiệt độ điều hoà lên. Sau một lúc, căn phòng lạnh lẽo kia cuối cùng cũng trở về lại nhiệt độ vừa phải với tôi, khiến Sendai-san trưng ra bộ mặt khó chịu rồi thở dài.
“Nóng quá”
Dù là điều hiển nhiên, nhưng có vẻ Sendai-san và tôi chẳng tương thích với nhau gì cả, kể cả ở nhà lẫn ở trường. Tôi đã cố thử thích nghi với cái nhiệt độ vừa phải của cô ấy, nhưng tôi lại không chịu nổi cơn lạnh ấy, nên là chịu, tự Sendai-san phải cố thích nghi với căn nhà này thôi.
Tôi tháo một nút trên áo sơ mi của Sendai-san ra.
“Như này có phải mát hơn một chút không”
Đôi lúc tôi được phép tháo cái nút thứ ba đó ra, đôi lúc thì lại bị cấm tiệt. Và có vẻ như hôm nay là ngày hợp lý nên cô ấy không phàn nàn gì cả.
Tôi đặt tay mình lên ngực của Sendai-san, lên nơi mà đã được tôi đã in dấu hickey vào hôm mưa rào đó.
“…… Chỗ này, nó có mất đi nhanh không?”
Tôi hỏi điều mà bản thân đã tự hỏi bấy lâu.
“Mất rồi”
Nghe giọng nói lẩm bẩm đáp lại, tôi nhấn mạnh thêm vào trên ngực cô.
Nhưng lại không bảo cô ấy cho mình xem.
“Đưa tay cậu đây”
Không thèm đợi câu trả lời, tôi nắm lấy tay cô ấy, nhưng cô ấy lại gạt tay tôi đi như không muốn nghe theo.
“Cậu muốn làm cái đó thì chọn chỗ khác mà làm đi chứ”
“Tôi chỉ bảo cậu đưa tay đây thôi chứ đã làm gì đâu”
“Nghe vậy là tớ biết tỏng cậu tính hickey lên đó chứ gì nữa. Để lại vết trên tay kiểu gì cũng bị nhìn thấy nên là thôi đi”
“Chỗ khác là chỗ nào?”
“Tự mình mà nghĩ lấy đi”
Sendai-san nói một cách cộc lốc rồi lườm tôi.
Tớ có nhiều điều muốn nói lắm đấy, nhưng nếu là lệnh thì tớ sẽ nghe theo.
Chắc ý cô ấy là thế.
“Chỉ cần không lộ liễu là được đúng không?”
Dù không cần nhiều lời cũng biết, nhưng thôi cứ hỏi lại đi cho chắc.
“Là vậy đấy”
Sendai-san điều đó như thể là điều hiển nhiên, rồi tôi nhìn vào cô ấy.
Những nơi không thể bị nhìn thấy được khá là có hạn, ngoài những nơi đang ẩn mình bên dưới bộ đồng phục của cô ấy thì không còn lựa chọn nào khác.
Tôi nắm lấy nẹp áo của chiếc áo sơ mi đã cởi ba nút, rồi banh rộng ra. Bộ ngực cùng với chiếc áo lót được phơi bày trước mặt tôi khiến tôi chớp mắt. Từ từ mở mắt ra và đưa đầu mình lại gần chỗ mà tôi đã hickey lên, tôi nghe tiếng Sendai-san nói “nóng quá Miyagi”.
Nhưng khi tôi chạm môi mình vào đó, người cô ấy cũng có cảm giác thật nóng.
Người cô ấy không còn lạnh ngắt giống như hôm dầm mưa nữa.
Tôi mút mạnh hơn hôm trước nữa và để lại dấu vết trên đó.
Rời môi mình và nhìn vào đó, tôi thấy một dấu vết màu đỏ tươi mà mình đã để lại trên cô ấy, một dấu vết mà có thể sẽ không biến mất cho tới khi kỳ nghỉ hè kết thúc. Tôi nhẹ nhàng chạm tay vào rồi xoa lên dấu ấn đó. Ấn ngón tay mình lên phía trên vệt đỏ đó, tôi lại đưa mặt mình lại gần, nhưng lại bị cô ấy đẩy ra.
“Miyagi thích mấy thứ dâm dục này ha”
Vừa nghiêm chỉnh cài cúc lên, Sendai-san vừa nói.
“Tôi đã làm cái gì dâm dục đâu”
“Điều cậu vừa làm được tính là dâm dục rồi đó”
“Cậu nghĩ vậy thì là do cậu dâm dục đó”
Nếu như việc tôi chạm môi vào cô ấy là có ý đồ, hoặc điều tôi vừa làm lại có hàm ý sâu xa nào đó, thì có lẽ đó là điều dâm dục, như Sendai-san nói. Nhưng hôm nay tôi lại không hề có tà ý khi làm điều đó cả, nên lời buộc tội của Sendai-san là vô căn cứ.
Vừa kiếm cớ để bào chữa cho bản thân, tôi vừa hối hận vì mình vừa nghĩ “hôm nay”.[note53666]
Tôi không muốn nhớ lại việc xảy ra vào ngày mưa đó.
Tôi không muốn tìm kiếm những cảm xúc đã bị bỏ lại vào ngày hôm đó trong lòng mình.
Tuy rằng kỳ nghỉ hè rất dài và bản thân sẽ cảm thấy rất buồn chán, nhưng đó lại là cơ hội tuyệt vời để tôi có thể xoá bỏ đi những cảm giác đó ra khỏi lòng mình.
Sau kỳ nghỉ hè, tất cả những phiền muộn này sẽ biến mất. Nếu thế thì mọi thứ sẽ trở lại như bình thường, chắc chắn là thế.
Tôi đứng dậy rồi nằm úp mặt xuống giường.
Đọc nốt cuốn tiểu thuyết kia đi.
Vừa nghĩ rằng tôi nên ra lệnh như vậy thì tôi nghe thấy giọng Sendai-san nói.
“Miyagi quyết định được là vô trường đại học nào chưa?”
“Vô được trường nào thì vô”
Tôi không thèm nhìn Sendai-san, cứ thế trả lời.
“Hời hợt quá đó. Sau kỳ nghỉ hè là bắt đầu vô học kỳ hai rồi, nên giờ mà không quyết định ngay đi là không kịp đâu đó”
“Không có hứng”
“Thế kỳ nghỉ hè cậu tính làm gì? Vô lò luyện thi học hay làm gì đó đi”
Sendai-san cứ toàn nói những điều mà tới bố tôi cũng chẳng nói bao giờ, làm tôi chỉ muốn che tai mình đi tôi, không muốn nghe gì hết.
Cũng có thể chỉ là bố không thực sự quan tâm tôi đến vậy, vì không bao giờ ông ấy hỏi cụ thể rằng sau này tôi muốn làm gì, cũng chẳng bao giờ bảo tôi rằng nên ráng mà học đi. Dù là sau này có thể tôi sẽ không học đại học và sẽ không đi làm, kể từ khi lên cao trung, ông ấy chẳng bao giờ càu nhàu lấy một lời hay nói tôi làm cái này hay làm cái nọ đi. Cứ chỉ im im đưa tôi một đống tiền tiêu vặt, và thế là xong.
“Trước đây tôi đã nói rồi”
Phải nhắc lại cho một người còn ồn ào hơn cả gia đình tôi như Sendai-san về dự tính của mình làm tôi cảm thấy mệt mỏi ghê. Câu trả lời của tôi vẫn không thay đổi, nên là chẳng có gì để nói cả.
“Ý cậu là cậu không muốn đi à? Thế sao cậu không thuê gia sư dạy riêng đi?”
“Không đời nào có chuyện tôi thuê ai đó như thế cả. Với cả Sendai-san lắm mồm quá đó. Tôi nghỉ hè như thế nào thì kệ tôi dùm cái”
Tôi ngồi dậy rồi ném chiếc gối về phía Sendai-san, nhưng cô ấy lại bắt lấy nó rồi nhẹ nhàng nói.
“À, tại người đó dạy cũng tốt lắm đó chứ, nên tớ nghĩ là mình nên giới thiệu người đó cho cậu”
“Sao cậu dai như đỉa thế? Không cần giới thiệu gì hết”
“5000 yên cho ba lần mỗi tuần. Rẻ mà đúng hông?”
“Mỗi lần 5000 yên?”
Vì chưa bao giờ tìm hiểu giá thuê gia sư nên tôi cũng không biết là nó rẻ hay mắc nữa.
“Không không. Trả 5000 yên cho ba lần là được”
“——là được?”
Tôi nhìn chằm chằm vào Sendai-san vừa mỉm cười vừa nói thứ gì đó khả nghi kia.
“Thuê tớ đi nè Miyagi. Tớ sẽ dạy cho cậu học”
Sendai-san lạ thật đó.
Đây không phải là Sendai-san mà mình biết.
Tới nhà mình vào kỳ nghỉ á?
Từ trước tới giờ, chưa một lần cô ấy nói với mình như vậy cả.
“……Chẳng phải có luật là không được gặp nhau vào kỳ nghỉ à?”
Chính Sendai-san là người đã nói rằng ngoại trừ những ngày nghỉ ra, cô ấy sẽ để tôi mua thời gian của mình sau giờ học và ra lệnh cho cô ấy, với giá 5000 yên mỗi lần.
Điều đó đã kéo dài cho tới tận bây giờ, và kể cả kỳ nghỉ hè trước tôi cũng không một lần thấy bóng dáng Sendai-san đâu. Dĩ nhiên, tôi cũng chưa bao giờ gặp cô ấy vào kỳ nghỉ đông hay nghỉ xuân, kể cả thứ bảy và chủ nhật cũng không.
“Này là để bù cho việc tớ làm nhăn sách cậu”
Sendai-san thư thái nói.
Không cần nhớ lại tôi cũng có thể thấy những nếp gấp trên cuốn sách giáo khoa văn học hiện đại của tôi, hay nói cách khác là tác phẩm của Sendai-san.
Nhưng mà tới giờ mới nói thì quá trễ rồi.
Vụ đó là từ hồi xa lắc xa lơ nào rồi nên tôi cũng chẳng buồn lôi nó lên lại làm gì nữa. Với cả lúc đó tôi cũng cắn thật mạnh vào tay Sendai-san rồi nên cũng coi như là huề.
“Nên cậu tính dạy tôi để bù á? Vụ đó huề nhau rồi còn gì”
“Đó là Miyagi tự làm ấy chứ đúng không?”
“Cậu muốn tờ 5000 yên tới mức đó à?”
Nếu có lý do nào đó khiến cô ấy cứ phải lách luật để mà tìm cớ tới căn nhà này đến mức đó thì chỉ có thể là thế. Nếu không phải thì đúng là vô lý. Mặc dù tôi không nghĩ là phụ huynh Sendai-san cho ít cô ấy ít tiền tiêu vặt đến mức đó hay gì, nhưng ngoài đó ra thì tôi chẳng thể nghĩ ra được lý do nào khác.
“Chắc là vậy ha”
Đáp lại tôi là một giọng nói trầm lắng.
“……Tôi không ngại trả cho cậu 5000 yên, nhưng Sendai-san có học ở trường dự bị mà. Kể cả có là kỳ nghỉ hè thì cậu vẫn tới đó đúng không?”
“Tớ sẽ không làm gia sư cho cậu, và tớ sẽ không tới đây, giống như hè năm ngoái thôi”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất