Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Buổi sáng lễ tốt nghiệp cũng chẳng có gì đặc biệt.

Tôi biết điều đó chứ.

Nhưng cũng có thể là cô ấy đang chờ tôi ở đâu đó.

Dù đã nghĩ vậy nhưng khi ra khỏi căn hộ, Sendai-san không hề đợi tôi như tôi tưởng. Chỉ là trước đây cô ta từng bất ngờ xông đến nhà tôi nên tôi mới nghĩ hôm nay có thể sẽ lặp lại thôi. Có lẽ vì tôi đã lờ đi mấy tin nhắn của cô ấy nên cô ấy đã chán tôi rồi chăng?

Chẳng phải tôi đang mong đợi gì, và cả khi cô ấy có đến thì cũng chỉ thêm phiền phức mà thôi.

Tôi bước trên con đường quen thuộc đến trường.

Chỉ cần đến trường, tôi sẽ chỉ còn một lần nữa để mặc bộ đồng phục này đi trên con đường này. Một lần cuối cùng sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc và là tôi trở về nhà. Nghĩ vậy, tôi thấy hơi buồn.

Trời tháng ba ấm áp hơn bình thường, tôi đi qua những con phố để đến trường.

Dù thời tiết đẹp và dễ chịu, nhưng bước chân tôi lại nặng trĩu. Cả bộ đồng phục cũng như đè nặng lên người, khiến tôi bước chậm lại. Chẳng mấy chốc, tôi đi chậm hơn thường lệ.

Dù có đi chậm đến đâu, trường học cũng sẽ không biến mất, lễ tốt nghiệp cũng không biến mất. Lời hứa với Sendai cũng sẽ không biến mất.

Tôi uể oải bước vào trường, leo lên cầu thang.

Đang đi trên hành lang, tôi thấy Sendai-san bước ra từ lớp bên cạnh ồn ào.

Hôm nay là lễ tốt nghiệp, cô ấy cài cúc áo blouse đến tận cổ, thắt cà vạt gọn gàng.

Dáng vẻ này sẽ không còn được nhìn thấy sau hôm nay, không phải là tôi muốn ghi khắc vào tâm trí hay gì nhưng ánh mắt tôi cứ dán chặt vào Sendai-san.

Không thể gọi cô ấy, nhưng tôi lại muốn gọi.

Dù có ai nhìn thấy đi nữa cũng chẳng sao.

Ngày chúng tôi đi xem phim, tôi đã nói với Sendai-san như vậy, và lời hứa là để giữ. Nếu cả tôi và Sendai-san đều giữ lời hứa đến tận hôm nay, thì có lẽ bây giờ tôi đã không phải ủ rũ như thế này.

Tôi cố gắng rời mắt khỏi Sendai.

Nhưng trước khi tôi kịp làm vậy, cô ấy đã nhìn thấy tôi.

Sendai-san mở miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi Ibaraki-san đột ngột xuất hiện, kéo cô ấy đi mất trước khi tôi kịp nghe thấy giọng nói của cô ấy.

Tôi thậm chí không thở nổi.

Câu trả lời đã được quyết định, nhưng khi nhìn Sendai-san, tôi lại bắt đầu do dự.

Sau khi mọi việc liên quan đến kỳ thi kết thúc, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc sẽ làm gì sau lễ tốt nghiệp. Thật ra, ngay cả việc suy nghĩ cũng đã là kỳ lạ rồi. Kế hoạch cuối cùng đã được quyết định, và tôi cũng đã nói với Sendai-san. Lời hứa là để giữ, chứ không phải để phá vỡ.

Dù nghĩ là vậy, tôi vẫn do dự rất nhiều.

Tôi bước từng bước nặng nề trên hành lang vắng bóng Sendai-san, rồi vào lớp. Tôi đặt cặp xuống chỗ ngồi của mình, rồi đi đến chỗ Maika.

Tôi không thích bầu không khí ảm đạm, nhưng Ami, người duy nhất sẽ ở lại đây một mình, đang khóc trước khi lễ tốt nghiệp bắt đầu. Maika thì đang tập trung an ủi Ami.

Quả nhiên, cả chân lẫn đồng phục đều nặng nề.

Tôi cảm thấy mệt mỏi, chẳng muốn làm gì nữa.

Tôi cố gắng mở miệng, chào buổi sáng với hai người họ và nhìn Ami, hỏi: "Cậu ổn chứ?"

"Shiori~!"

Ami, mũi đỏ hoe, gọi tôi với giọng điệu như tận thế, rồi ôm chầm lấy tôi.

"Tớ ước gì mình cũng thi vào cùng trường đại học với hai cậu. Đừng bỏ tớ lại mà..."

"Đâu phải là chúng ta sẽ không gặp nhau nữa đâu, cậu đừng làm quá lên vậy."

"Nhưng mà..."

Ami vẫn tiếp tục khóc thút thít, giọng nói nghẹt cứng.

Tôi vỗ nhẹ vào vai cô ấy, nói rằng chúng tôi có thể gặp nhau bất cứ lúc nào, rằng chúng tôi sẽ đi chơi vào kỳ nghỉ hè.

Suốt thời gian an ủi đó, trong đầu tôi lại đầy ắp hình ảnh của Sendai-san, làm tôi tự trách mình hơi vô tâm. Nhưng tôi cũng muốn làm gì đó với bản thân mình, người đã không ngừng nghĩ về cô ta kể từ khi kỳ thi kết thúc.

"Ami nè, nếu cậu không ngừng khóc thì mặt cậu sẽ tệ lắm đấy."

Maika vỗ vai Ami.

Ami, người đang khóc như một đứa trẻ, buông tôi ra, nói "Tớ biết rồi" và lấy khăn tay lau mắt. Không biết cô ấy đã khóc từ lúc nào, nhưng đúng là mắt Ami đã sưng húp lên, trông khá tệ dù sắp phải dự lễ tốt nghiệp.

"Cậu cũng vậy Shiori."

Nói xong, Maika đưa cho tôi một gói khăn giấy bỏ túi.

"Tớ đâu có khóc."

"Không khóc, nhưng trông cậu giống muốn khóc lắm đó."

"Thật này."

Ami nhìn tôi, vừa khóc vừa cười.

Thật là bất công.

Tôi vẫn chưa khóc mà.

Tôi trả gói khăn giấy cho Maika và dụi mắt.

Hôm nay, chẳng có gì đáng buồn để phải khóc cả.

Dù tôi và Ami sẽ học đại học khác nhau, nhưng không có nghĩa là chúng tôi sẽ không gặp nhau nữa. Tôi vẫn sẽ ở bên Maika kia mà.

――Chỉ có Sendai-san là người mà tôi sẽ không thể gặp lại nữa mà thôi.

Sau hôm nay, mối quan hệ của chúng tôi sẽ kết thúc, và chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.

Vì vậy, trước khi lễ tốt nghiệp đến, tôi đã quyết định tạo ra một chút kỷ niệm. Dù tôi không muốn làm những việc như đánh dấu với Sendai-san, nhưng tôi nghĩ rằng nếu ngày kết thúc đã gần kề thì có thêm một chút kỷ niệm thì cũng chẳng sao.

Đưa socola Valentine, đi xem phim cùng nhau, những chuyện như vậy chẳng có gì to tát cả. Dù có làm những điều khác với mọi khi đi chăng nữa, thì rồi cũng sẽ sớm quên mà thôi.

Ký ức không phải là thứ tồn tại mãi mãi.

Nó sẽ phai nhạt dần, và thậm chí có thể biến mất.

Có những chuyện chỉ mới xảy ra một năm trước mà tôi đã quên mất rồi.

Tôi không biết phải mất bao lâu để ký ức thời trung học phai nhạt, nhưng nếu không nghĩ về nó, thì tôi chắc nó cũng sẽ biến mất khá là nhanh.

Nhưng bây giờ, tôi lại hối hận vì đã nghĩ rằng có thêm một chút kỷ niệm cũng không sao.

Hương vị của socola Valentine.

Nụ hôn của hai chúng tôi vào ngày đi xem phim cùng nhau.

Tôi cứ nhớ lại chúng đã không biết bao nhiều lần, và những ký ức ấy không hề phai nhạt, mà còn trở nên đậm nét hơn.

Tệ thật rồi.

Cái một chút mà tôi đã nghĩ lại nặng nề hơn tôi tưởng.

"Shiori."

Giọng nói của Maika kéo tôi trở lại thực tại.

"Cậu khóc kìa."

Maika đưa tay cầm khăn giấy về phía tôi, rồi lau má tôi.

"...Tớ tự lau được."

Tôi định đưa tay lau má, rồi nhìn Maika.

Ánh mắt cô ấy không có chút gì là trêu chọc.

Tôi lấy một tờ khăn giấy mà lúc nãy tôi đã trả lại.

"Ano,  Maika. Cám ơn cậu"

"Lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi nhỉ."

Maika nói với giọng nhẹ nhàng.

"Phải rồi nhỉ." Ami đồng ý với giọng thụt thịt.

Bầu không khí trở nên ảm đạm, Maika vỗ tay.

"Phải rồi. Hay tụi mình đi đâu đó trong kỳ nghỉ xuân đi!"

"Ồ, được á!"

Giọng nói vui vẻ của Ami vang lên.

Ngày, giờ, địa điểm.

Cả ba chúng tôi cùng quyết định, và một lúc sau, giáo viên bước vào lớp, lễ tốt nghiệp bắt đầu.

Bài phát biểu của hiệu trưởng, lời chào mừng của những người quan trọng đến từ bên ngoài.

Những bài phát biểu chẳng khác gì năm ngoái. Tôi không khóc cũng chẳng xúc động trước những lời nói từ bục giảng, nhưng bầu không khí trang trọng mà vẫn phảng phất nỗi buồn của lễ tốt nghiệp khiến khóe mắt tôi cay cay.

Tôi dụi mắt và tìm kiếm Sendai-san.

Nhưng tôi không thể nhìn rõ vì bị đám đông đồng phục che khuất, nên tôi cúi đầu xuống.

Nếu học cùng lớp với Sendai-san, thì liệu tôi có khác bây giờ không?

Nếu học cùng lớp với Sendai-san, thì liệu tôi có có thể tin tưởng cô ấy không?

Những câu hỏi giả định không có câu trả lời cứ xoay vòng trong đầu tôi.

――Tôi mà Sendai-san mong muốn.

Giữa dòng suy nghĩ không ngừng, giữa việc tạo ra một chút kỷ niệm, ý nghĩ ấy bỗng dừng lại như bị ghim chặt.

Tôi không biết mình nên là người như thế nào mới là đúng.

Tôi đã nghĩ rằng nếu mình là người mà Sendai mong muốn, có lẽ tôi đã có thể thay đổi kết quả, nhưng tôi là tôi, tôi không thể trở thành ai khác, và tôi không thể trở thành người có thể tin tưởng vào Sendai-san.

Khi nghĩ về tương lai, nỗi lo lắng cứ lớn dần lên.

Tôi ngẩng đầu lên.

Trên bục giảng, cựu hội trưởng hội học sinh đang đọc diễn văn chia tay.

Giá như đó là Sendai-san, vậy thì tôi đã có thể nhìn rõ hơn.

Nghĩ vậy, tôi lắc đầu nhẹ.

Chúng tôi hát một bài hát, rồi trở về lớp.

Nhận bằng tốt nghiệp từ giáo viên.

Cùng Maika và Ami rời khỏi trường, nói những chuyện vớ vẩn như thường lệ, rồi chia tay hai người họ. Và chưa đầy năm phút sau, tôi nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.

"Miyagi-"

Dù không quay lại, tôi cũng biết đó là giọng của Sendai-san.

Tôi tăng tốc độ bước chân.

"Cậu đấy Miyagi !"

Giọng nói nghe gần hơn lúc nãy, nhưng tôi vẫn không quay lại.

"Shiori!"

Bị gọi to như vậy, tôi đành dừng bước.

Tôi quay lại nhìn Sendai-san.

"Tôi đã bảo là cậu đừng gọi tên tôi bao nhiêu lần rồi?"

"Tại cậu không chịu nhìn tớ đó."

Nói xong, Sendai-san mỉm cười và chạy đến chỗ tôi.

"Tôi, có bảo cậu đến nhà, nhưng đâu có bảo là về cùng đâu nhỉ?"

Sendai-san chạy đến bên cạnh tôi, như thường lệ, cô ấy cởi cúc áo blouse trên cùng và nới lỏng cà vạt.

"Đúng là không, nhưng có sao đâu."

"Có sao chứ. Dù không ở trường, nhưng việc không gọi tôi ở những nơi như thế này cũng là phạm luật còn gì."

"Lễ tốt nghiệp đã kết thúc rồi mà, mấy cái luật đó hết liên quan rồi."

Sendai-san nói những điều rất Sendai-san.

Cô ấy luôn tùy tiện và hời hợt.

Và ngay cả hôm nay, ngày lễ tốt nghiệp, cô ấy cũng chẳng thay đổi chút nào.

"Vẫn còn. Nên là đi sau tôi đi."

"Tớ hiểu rồi."

Nói với giọng điệu như không hiểu, Sendai-san đứng yên. Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại bước đi và đến bên cạnh tôi.

"Tôi đã bảo cậu là đi theo đằng sau mà."

"Thì tớ đang đi theo đằng sau đây."

Tôi liếc nhìn Sendai-san, người chẳng có vẻ gì là đang làm theo lời tôi nói.

"Cậu nhìn kỹ đi chứ"

Giọng nói không hề có chút hối lỗi, tôi nhìn kỹ Sendai-san và thấy cô ấy thực sự đang đi phía sau tôi, đúng một chút xíu.

"Không phải là vậy."

"Cứ coi như là vậy đi. Còn bao giờ tụi mình mới có cơ hội mặc đồng phục mà về nhà cùng nhau nữa đâu."

Đúng là sẽ không còn cơ hội để mặc đồng phục nữa.

Và cũng sẽ không còn cơ hội để về nhà cùng Sendai-san nữa.

Nghĩ vậy, tôi cảm thấy như mình có thể chấp nhận lời nói của cô ấy. Nhưng tôi vẫn không can tâm.

"Sendai-san."

Tôi dừng bước và nhìn Sendai-san. Cô ấy, người vẫn như thường lệ dù đã trải qua lễ tốt nghiệp, cũng dừng bước.

"Sao á?"

Mười lăm phút, hay hai mươi phút nữa.

Có lẽ là lâu hơn thế, nhưng tôi đã quyết định là sẽ nói gì với Sendai-san khi về nhà. Tôi nghĩ Sendai-san cũng biết tôi sẽ nói gì. Vậy mà, cô ta vẫn không hề tỏ ra gì là buồn bã. Tôi thấy khó chịu với Sendai-san, người luôn tỏ ra bình tĩnh trong những lúc như thế này.

Chẳng phải tôi muốn Sendai-san khóc hay tỏ ra buồn bã gì cả. Chỉ là tôi muốn cô ta có một biểu cảm khác biệt một chút, chỉ vậy thôi.

"Sendai-san, cậu có khóc trong lễ tốt nghiệp không?"

"Tớ không có khóc."

Sendai cười mỉm.

Tôi biết lý do tại sao mình lại lo lắng về tương lai.

Dù chúng tôi có tiếp tục gặp nhau như bây giờ, thì khi lên đại học, mọi thứ cũng sẽ không còn giống như bây giờ. Tôi sẽ học đại học khác Sendai-san, và sẽ có một cuộc sống khác với Sendai-san. Tôi sẽ chỉ gặp Sendai-san đôi khi, và tôi sẽ chỉ biết về Sendai-san trong những lần gặp gỡ ngắn ngủi ấy mà thôi.

Và có lẽ, Sendai vẫn sẽ luôn giữ vẻ bình thản như bây giờ, bất kể tôi có hỏi gì đi nữa.

Nếu tôi nói rằng tôi không thể tha thứ cho Sendai-san như vậy, liệu cô ta sẽ có biểu cảm gì?

Tôi không thể chấp nhận được việc có một Sendai-san mà tôi không biết.

Đó là điều tôi nhận ra trong khi tạo ra một chút kỷ niệm, và chắc chắn Sendai-san sẽ không chấp nhận con người tôi như vậy, và tôi cũng không bình thường khi nghĩ về cô ấy như vậy.

"Miyagi, cậu có khóc không?"

Sendai-san hỏi với giọng điệu như thể ngày mai sẽ là một ngày như mọi ngày khác.

"Làm gì có chuyện tôi khóc chứ."

Nếu tôi muốn biến những suy nghĩ của mình thành hiện thực, tôi chỉ có cách là nhốt Sendai-san ở đâu đó thôi. Nhưng điều đó là phi thực tế và không thể. Vậy thì, tốt hơn hết là nên kết thúc mọi chuyện vào hôm nay, như đã hứa.

"Vậy à."

Chúng tôi cùng nhau đi về nhà, giống như ngày chúng tôi đi xem phim.

Nhưng khác với ngày hôm đó, chúng tôi không nắm tay nhau.

"Ghé qua chỗ này chút không?"

Sendai, với khuôn mặt vẫn như mọi khi, chỉ tay về phía cửa hàng ở bên kia đường.

"Không, về thẳng nhà luôn."

"Tớ hiểu rồi."

Tôi tăng tốc độ bước chân.

Sendai-san đi bên cạnh tôi như điều hiển nhiên.

Lời nói của tôi bảo cô ấy đi theo sau hoàn toàn bị phớt lờ.

Dù không vui lắm, nhưng tôi vẫn giữ nguyên tốc độ và đi về nhà.

Tôi cởi áo khoác ở lối vào.

Tôi đi vào phòng trước và bật điều hòa, Sendai-san đi theo sau tôi và cởi cúc áo blouse thứ hai ra. Nhưng cô ấy không cởi cái áo blazer.

Tôi nhìn chiếc cà vạt được nới lỏng của Sendai-san.

Cô ấy không nói một lời nào trong thang máy. Cũng im lặng khi đi bộ trên hành lang, và bây giờ vẫn đang im lặng. Dù khuôn mặt cô ấy vẫn bình thản như mọi khi, nhưng có một chút khác biệt nhỏ nhặt khiến tôi không thể bình tĩnh được.

Sendai-san ngồi xuống vị trí quen thuộc trước giường.

"Để tôi mang gì đó tới."

Khi tôi đến gần và nói, thì cô ấy nắm lấy cánh tay tôi.

"Để sau cũng được. Mà quan trọng hơn, chuyện cậu muốn nói là gì?"

Bị kéo mạnh, tôi đành ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

"Cậu có mang theo sợ dây chuyền không?"

"Có chứ, tớ đang đeo đây."

Sendai kéo cổ áo blouse đã cởi cúc.

Để lộ ra một chút ở phần ngực, nên tôi có thể thấy sợi dây chuyền màu bạc đó.

Cô ấy luôn phàn nàn khi tôi trả lời câu hỏi bằng câu hỏi khác, nhưng hôm nay lại không có lấy một câu. Có lẽ vì biết hôm nay là ngày cuối cùng nên cô ấy mới ngoan ngoãn nghe lời tôi mà không cần năm nghìn yên.

"Trả lại cho tôi."

"Tại sao?"

"Tại hạn của mệnh lệnh đã hết rồi chứ sao."

Khi đưa dây chuyền cho Sendai-san, tôi đã ra lệnh 『Đeo nó ở trường và cả lúc ở nhà』. Lúc đó, tôi cũng nói rõ ràng hạn là 『đến lễ tốt nghiệp』. Sendai-san, người đã tuân theo lời hứa bấy lâu nay, không thể nào quên mất hạn được.

Mệnh lệnh đã hết hạn thì không cần phải tuân theo nữa.

Dây chuyền là do tôi đưa, và tôi nghĩ mình có quyền thu hồi nó khi không còn cần nữa.

"Tớ chỉ muốn hỏi cho biết thôi, nếu tớ trả lại thì cậu sẽ làm gì?"

"Tôi sẽ vứt nó, và mọi chuyện giữa tôi và Sendai-san xem như kết thúc."

"Kết thúc là sao?"

Sendai hỏi như thể cô ấy mới nghe thấy lần đầu vậy, dù rõ ràng là cô ấy đã biết vậy mà vẫn còn hỏi.

"Tôi sẽ không gặp Sendai-san nữa."

"Nếu cậu học cùng trường với Utsunomiya, thì tụi mình có thể gặp nhau bất cứ lúc nào mà?"

"Ban đầu đã hứa là chỉ đến lễ tốt nghiệp thôi còn gì. Dù có thể gặp nhau bất cứ lúc nào, tôi cũng sẽ không gặp Sendai-san nữa, nên trả dây chuyền cho tôi mau."

"Cậu sẽ vứt nó đi đúng không? Thế thì không phải hơi phí sao?"

Cứng đầu thật sự.

Cô ấy đáng lẽ phải biết tôi sẽ nói gì hôm nay, và chúng tôi cũng đã hứa là chỉ đến lễ tốt nghiệp thôi. Dù không có hứa hẹn gì về việc trả lại dây chuyền, nhưng đó không phải là vấn đề lớn đến mức Sendai-san phải phản kháng như vậy. Đối với Sendai-san, vứt bỏ thứ giống như vòng cổ nô lệ đó đi thì sẽ tốt hơn.

"Chẳng phí gì cả, nên trả lại đây."

Tôi giơ tay ra thúc giục.

"Thật sự, Miyagi cậu keo kiệt quá nhỉ."

Nói xong, Sendai thở dài một cái.

Rồi cô ấy từ từ tháo chiếc dây chuyền ra.

"Đây."

Sợi dây chuyền được đặt trên bàn.

Tôi đưa tay về phía sợi dây chuyền bạc đó. Nhưng trước khi tay tôi chạm vào nó, Sendai-san lại nói "Nhưng trước đó...".

"Tớ có thứ muốn cho cậu xem, đợi chút."

"Thứ muốn cho tôi xem?"

"Ừm."

Rồi cô ấy nói "Đây này", xong lấy thứ gì đó từ trong cặp ra và đặt cạnh sợi dây chuyền .

"...Thư?"

Tôi gọi chính xác thứ được đặt trên bàn, một chiếc phong bì màu hồng nhạt, không có gì được viết ở mặt trước cả. Nó mỏng và nhẹ, bên trong chắc chỉ là giấy viết thư hay thứ gì đó tương tự thôi.

"Không phải. Cậu xem đi."

Tôi cầm chiếc phong bì, thứ mà Sendai-san vừa khẳng định không phải là thư, lên và lật ngược lại. Mặt sau cũng không được viết gì cả, và nó cũng chẳng có cả tem niêm phong luôn. Chiếc phong bì mỏng, không có keo hay nhãn dán, nên có thể dễ dàng mà mở ra, và bên trong đúng là có một tờ giấy mỏng.

Tờ giấy không phải là thư, cũng không phải là giấy để viết thư.

Nó giống như tờ giấy photo vậy, được gấp làm bốn.

Một lần, hai lần, tôi mở tờ giấy được gấp ra, trong đó là những thứ mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.

"Sendai-san, cái này... là gì?"

Thứ được viết trên giấy không phải là thứ tôi nhìn thấy lần đầu tiên.

Tôi đã từng nhìn thấy nó vài lần trước đây, nhưng đây không phải là nơi có thể xem nó vào lúc này.

"Sơ đồ căn hộ đó."

Giọng nói bình thường của Sendai-san vang lên.

"Nhìn là biết rồi mà."

"Vậy thì tốt rồi."

"Tốt cái đầu cậu. Mắc gì tại sao sơ đồ căn hộ lại xuất hiện ở đây bây giờ chứ."

"Vì đây sẽ là sơ đồ căn hộ của Miyagi, nên phải cho Miyagi xem chứ."

Gì? Tôi chẳng hiểu gì cả.

Sendai-san vẫn giữ vẻ mặt bình thản đó, nhưng những gì cô ấy nói thật sự rất lộn xộn. Cô ấy cũng thường làm những việc khó hiểu, nhưng trong số đó thì đây là hành động và câu từ khó hiểu nhất. Vì thế, nên tôi lại nhìn tờ giấy lấy ra từ phong bì lần nữa.

Có hai phòng.

Ngoài ra còn có nhà bếp, phòng ăn và cả phòng tắm nữa, nên diện tích cũng khá rộng.

"Căn hộ này, ở một mình thì rộng lắm."

Có rất nhiều điều tôi muốn nói, nhưng tôi chỉ nêu ra một điểm kỳ lạ trong thông tin tôi có được từ tờ giấy trước mặt mình mà thôi.

"Thì đúng là khá rộng để ở một mình, nhưng không phải là vừa đủ để ở hai người sao?"

"――Hai người?"

Tôi đã đoán được Sendai-san sẽ nói gì tiếp theo.

Nhưng tôi vẫn phải hỏi.

"Tớ và Miyagi. Bỏ ký túc xá đi, tụi mình sống cùng nhau đi. Chỗ này nằm ở vị trí giữa hai trường đại học của tụi mình, nên đi học thì có thể hơi mất thời gian chút á."

Sendai-san nói hơi nhanh, không ngừng nghỉ.

"So với căn hộ hiện tại của cậu thì nó nhỏ hơn chút nhưng sạch sẽ lắm."

"Sendai-san."

"À, chìa khóa sẽ được nhận khi tụi mình chuyển vào. Khi có tớ sẽ đưa cho Miyagi sau."

"Sendai-sa"

"Tớ đã nói với bố mẹ là tớ sẽ sống cùng Miyagi rồi. Nhà tớ không quan tâm lắm đến những chuyện như vậy nên á, họ bảo tớ thích làm gì thì cứ làm."

"Sendai-san ! Tôi chưa bao giờ nói là sẽ sống cùng với cậu, và cũng chưa từng nhờ cậu tìm nhà. Hơn nữa, khi ký hợp đồng thuê nhà thì cần phải có tiền đúng không? Phần của tôi, ai sẽ trả chứ?"

Tôi ngắt lời Sendai-san, người cứ tiếp tục nói liên tục không chịu ngưng, vì có quá nhiều câu hỏi mà tôi không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tôi nhìn vào tờ giấy có sơ đồ căn hộ.

Tôi không nghĩ Sendai-san đã tự mình đi tìm căn hộ này. Chắc chắn là cô ấy đã đi tìm cùng bố mẹ, và bố mẹ cô ấy đã ký hợp đồng. Nhưng bố mẹ Sendai-san không đời nào lại trả tiền thay cho tôi cả.

"Tớ lấy từ con heo đất."

Sendai nói như thể đó là điều hiển nhiên, còn tôi thì nhìn cô ấy.

"Con heo đất?"

"Năm nghìn yên mà Miyagi đưa cho tớ. Tớ bỏ tất cả vào con heo đất."

"Bỏ vào. ――Nghĩa là cậu không dùng đến luôn à?"

Tôi không quan tâm đến số tiền tôi đã đưa cho cô ấy.

Tôi chưa bao giờ đếm xem mình đã đưa bao nhiêu cho cô ấy, và cũng chưa bao giờ hỏi cô ấy đã dùng nó như thế nào. Dù cô ấy có dùng nó vào việc gì thì cũng là tự do của cô ấy, và tôi vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy đã dùng nó rồi.

"Tớ không cần dùng đến. Nên tớ đã đưa cho bố mẹ và nói là Miyagi gửi."

Sử dụng điều kiện trao đổi năm nghìn yên mà tôi đưa cho vào lợi ích của tôi.

Tôi không ngờ Sendai-san lại là người như vậy.

Hơn nữa, việc cô ấy đến nhà tôi và làm theo mệnh lệnh chỉ vì năm nghìn yên không cần đến thì thật là kỳ lạ. Không bình thường.

"Sendai-san, cậu trông thông minh vậy mà cũng đần thật nhỉ."

Tôi gấp tờ giấy có sơ đồ căn hộ làm bốn và đặt lên bàn.

"Đần điếc gì cũng được, cậu chọn đi."

"Chọn gì?"

Thật ra không cần hỏi thì tôi cũng biết, nhưng tôi vẫn hỏi.

"Chọn giữa mặt dây chuyền và phong bì, chọn cái nào mà cậu thích đi. Tớ sẽ làm theo lựa chọn của Miyagi. Nếu Miyagi chọn mặt dây chuyền, tớ sẽ không gặp Miyagi nữa. Dù có nhìn thấy, tớ cũng sẽ không cất tiếng gọi Miyagi nữa, chúng ta sẽ chấm dứt vào hôm nay."

"Còn nếu tôi chọn phong bì thì sao?"

"Miyagi sẽ sống cùng tớ."

Sendai-san chắc chắn sẽ không bao giờ tự mình chọn.

Lúc nào cũng chỉ đưa ra lựa chọn, bắt tôi chọn.

Và khi cô ấy đưa ra lựa chọn thì câu trả lời của tôi cũng đã được định sẵn rồi. Cô ấy sẽ bắt tôi chọn, bất kể dù cho ý muốn của tôi có là gì.

Hôm nay cũng vậy.

Sendai-san đang cố gắng bắt tôi chọn phong bì.

Nhưng nếu phải chọn, tôi sẽ chọn dây chuyền.

Như vậy thì sẽ tốt hơn cho cả hai.

Sendai-san sẽ tốt hơn nếu không bị ràng buộc bởi sự tồn tại của tôi, và tôi cũng sẽ tốt hơn nếu quên đi sự tồn tại của Sendai-san và làm quen với cuộc sống mới. Những chuyện đã xảy ra cho đến hôm nay chỉ là một sai lầm nhỏ, và khi trưởng thành, chúng tôi sẽ nhìn lại và tự hỏi tại sao mình lại làm những điều ngớ ngẩn như vậy. Đây không phải là mối quan hệ tốt đẹp gì để kéo dài đến tận đại học.

"Tôi hỏi được không?"

Trước khi nói ra câu trả lời, tôi hỏi Sendai-san.

"Được chứ."

"Tại sao cậu lại tự ý quyết định căn hộ?"

Chuyện trở nên phức tạp hơn chỉ vì Sendai-san toàn làm những điều kỳ lạ.

Lẽ ra, đây chỉ là một câu chuyện đơn giản về việc chúng tôi sẽ không gặp lại nhau sau hôm nay mà thôi.

"Tại sao á hả? Vì tớ nghĩ nếu không làm vậy thì Miyagi sẽ không bao giờ gặp lại tớ nữa. Với lại, tớ cũng đã liên lạc với cậu rồi. Nhưng tại Miyagi không nghe máy đó."

Sau khi đi xem phim, chẳng nhớ là cô ấy gọi tôi bao nhiêu lần nữa.

Một vài trong số đó xảy ra trong khoảng thời gian mà Sendai-san nói rằng cô ấy sẽ đi tìm phòng. Tôi đã lờ đi vì nội dung tin nhắn cũng chỉ toàn là cô ấy đang làm gì hay bảo tôi nghe máy mà thôi, nhưng nếu tôi mà biết cô ấy đi tìm nhà để sống cùng tôi, thì tôi chắc chắn đã trả lời và ngăn cô ấy lại rồi.

"Tôi đã nói là tôi sẽ ở ký túc xá mà."

Tôi phàn nàn với Sendai-san mà không đề cập đến việc đã lờ đi tin nhắn của cô ấy.

"Cậu cũng đâu có thích những nơi như ký túc xá đâu, đúng không?"

"...Dù không thích, thì cũng phải chịu thôi."

Khoảnh khắc môi trường thay đổi là một dấu mốc quan trọng, và nếu muốn tách khỏi Sendai-san, thì đây là cơ hội duy nhất.

"Thế thì thay vì phải cố gắng ở ký túc xá, tớ nghĩ sống cùng tớ sẽ tốt hơn. Cậu thà sống với người lạ còn hơn là sống với tớ sao."

Sống cùng Sendai-san trong bốn năm tới chẳng có gì tốt đẹp cả. Sendai-san sẽ nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới thôi, và khi bắt đầu học đại học rồi thì cô ấy cũng sẽ đặt tôi sang một bên mà thôi.

Nếu không ở bên nhau, dấu ấn mà cô ấy để lại trên tôi rồi cũng sẽ phai nhạt.

Nếu tôi vào ký túc xá và bắt đầu một cuộc sống mới, tôi sẽ không thể cứ mãi nghĩ về Sendai-san. Dù bây giờ không thể, nhưng dù mất thời gian, tôi cũng nên cố gắng làm quen với cuộc sống không có Sendai-san.

Chắc chắn, chọn như vậy sẽ tốt hơn.

Mặc dù thế...

Mặc dù thế,  tôi vẫn phải hỏi.

"Phong bì... Nếu tôi không chọn nó, Sendai-san cậu sẽ làm gì?"

Tôi nhìn chiếc phong bì màu hồng nhạt.

Màu sắc mùa xuân của nó đẹp như hoa anh đào, và giống Sendai-san.

"Thì tớ sẽ tìm người khác để sống cùng, cậu không cần lo đâu. Khi lên đại học, chắc chắn sẽ tìm được người muốn ở ghép mà."

Sendai-san nói nhẹ nhàng như cánh hoa bay trong gió.

Giọng nói không hề nghiêm túc của cô ấy khiến trái tim tôi rối bời lên.

Sendai-san sẽ sống cùng người khác mà tôi không biết.

Cô ấy sẽ sống với một người mà tôi không hề biết, ở một nơi tôi không hề biết, và tôi sẽ không bao giờ gặp lại Sendai-san mà vẫn không biết tất cả những điều đó nữa.

Tôi không thể chấp nhận được điều đó.

Tay phải tôi nắm lấy bàn tay trái.

Rồi tôi ấn mạnh móng tay vào.

Sendai-san có sống cùng ai đi nữa thì cũng không liên quan gì đến tôi, và tôi không có quyền can thiệp.

Tôi biết điều đó.

Nhưng mà, tôi vẫn không thể chấp nhận được.

Tôi ghét điều đó.

Tôi siết chặt tay phải lại.

Đau.

Đau đến tận sâu trong lồng ngực, tôi không thể thở được.

Bây giờ, Sendai-san đang có biểu cảm gì?

Tôi muốn biết, nhưng lại không thể ngẩng mặt lên nhìn.

"Gì vậy chứ, đừng có tùy tiện như vậy."

Tôi cố gắng nói.

Nhưng tôi không thể nói rằng tôi ghét việc Sendai-san sống cùng một người mà tôi không biết.

"Miyagi cũng thế còn gì. Nếu không chịu nổi ký túc xá, cậu sẽ tính sau đúng không?"

Tôi không muốn vào ký túc xá.

Tôi không nghĩ mình có thể sống chung với một ai khác.

Nhưng tôi không thể tìm ra lý do để sống cùng Sendai-san.

Chúng tôi,  không thể là bạn bè, không thể trở thành gì khác ngoài là bạn cùng lớp cũ.

"Nếu tôi chọn phong bì――"

Thì sao?

Dù đã nghe câu trả lời rồi, nhưng tôi không thể xử lý nó trong đầu và cứ muốn hỏi đi hỏi lại.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi thở ra.

Và tôi ngẩng lên, rời mắt khỏi chiếc phong bì mà tôi không thể.

"Sendai-san cậu, sẽ sống cùng tôi, người không phải là bạn cũng chẳng là gì của cậu à?"

"Miyagi, cậu không biết hả? Bạn cùng phòng không nhất thiết phải là bạn bè đâu."

Nói xong, Sendai-san bỏ tờ giấy gấp làm bốn trên bàn vào phong bì.

"Còn Maika thì sao? Tôi phải nói gì với Maika đây?"

"Cái đó là do Miyagi quyết định. Thế, cậu chọn phong bì hay mặt dây chuyền đây?"

Phong bì hay mặt dây chuyền, một trong hai.

Dù có chọn gì đi nữa, thì Sendai-san cũng sẽ chấp nhận.

Phải làm sao, phải làm sao, phải làm sao đây?

Phải làm sao để không hối hận?

"Miyagi, quyết định đi."

Sendai-san thúc giục.

Từ trên chiếc bàn, tay tôi cầm sợi dây chuyền lên.

Sendai-san hít vào một hơi nhỏ.

"Quay lưng lại đi."

Tôi nói với Sendai-san, người đang nhìn chằm chằm vào tôi, và Sendai-san im lặng quay lưng lại. Tôi tháo móc cài của sợi dây chuyền và đeo lên cổ của cô ấy.

Sợi dây chuyền bạc nằm đúng vị trí của nó, ẩn sau mái tóc ấy.

Chẳng phải tôi muốn trở thành bạn cùng phòng của cô ấy hay gì đâu nhé. 

Nhưng tôi nghĩ việc chúng tôi, những người không phải là bạn cũng chẳng là gì của nhau, trở thành thứ gì đó khác biệt cũng không tệ.

Tôi nói với Sendai-san từ phía sau lưng cô ấy.

"――Chỉ bốn năm thôi. Tôi sẽ làm bạn cùng phòng của cậu trong bốn năm thôi đó."

Tôi đã định giải thoát cho Sendai-san, nhưng cô ấy lại chuẩn bị sẵn chiếc phong bì đó, nên mới ra nông nỗi này.

Sendai-san thực sự là đồ ngốc.

Tôi nắm một lọn tóc dài của cô ấy rồi kéo nhẹ.

"Miyagi."

Khi tôi buông tay khỏi tóc, Sendai-san định quay lại, nên tôi giữ đầu cô ấy lại và ép cô ấy nhìn về phía trước.

"Nghĩa là cậu chọn phong bì nhỉ?"

"Nếu cậu muốn tôi chọn mặt dây chuyền hơn, thì làm vậy đi."

Tôi cố nói với giọng điệu bình thản nhất có thể, và Sendai-san nắm lấy tay tôi, bàn tay đang giữ đầu cô ấy lại.

"Miyagi, nếu đã giới hạn là bốn năm, thì cậu phải cố gắng để không bị lưu ban đấy nhé."

"Thật sự, Sendai-san nói nhiều quá."

Trong những lúc như thế này, tôi nghĩ đáng lẽ cô ấy nên nói điều gì đó khác.

Tôi không biết đó là gì, nhưng chắc chắn việc nói 'cố gắng để không bị lưu ban' là không phù hợp.

"Buông tay của cậu ra đi."

Sendai-san nói, và siết chặt tay tôi, bàn tay mà cô ấy đang nắm. Tôi đành làm theo lời cô ấy nói và buông tay, Sendai-san quay lại nhìn tôi. Và như thể đó là điều hiển nhiên, cô ấy lại nắm lấy tay tôi.

"Tớ có thể gọi cậu là Shiori từ bây giờ không?"

"Không."

"Miyagi keo kiệt."

"Sendai-san, cậu ồn ào quá."

Sendai cười khúc khích.

Thật sự, Sendai-san chỉ nói những điều vô nghĩa mà thôi.

eyJpdiI6IlRhNVg3aHVYXC9sNlRzVTlJMzVTQ2pnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImE2RjNkeDJmWmQ0RVBEVVNqR2FJeGE4UG1MdDltMW0zamhnelI5WFVRQWU2Q0ZoTjZ5aDBOdnczejJvZDNuZlpkUUpFRTgwU3EyR29wYUNURmpZSnRpNjVFRjJ6M0NqWVNSTUlVWlYrcnRnPSIsIm1hYyI6IjNjMmM1ODFjYjNiMGZiZDIzYjcyYTkzOGI3NjkyNmVlYWFmZGIxZGQ4MzA2MTcwNGYwZWMyOTgzM2ZmMmZiYzYifQ==
eyJpdiI6InZVMXZwU3BDYmp5QWdtR2paWU9QNlE9PSIsInZhbHVlIjoicGxTZ0hhXC9GY3R3NVdwSUd3c2x0OFwvZmY2MENyWk5OTk4yb1oyYkhtVzIrMWY3MHdhb0RtaU1sWUE0VmhvNk43bVNpempxcUtOMFpXSE1pOEk4TWdTSmwwMUlYT0VKc0hlT2NsdGJ1QktkSTdjdjRPOVZBXC9XUUdZR3prME42T1hGZ3lRd1lXVlN1R2p2OFwvSm5oS2YrNGFOd25cL3p4cDdEcllncENObU1SQk96TkdDQVJYaDZWcndCQUtsV29CTDZIWnJxVFdxOXJyTENFTWZvTmpCY0xncVJKNXpjQ2hjZkpUZ2JmOGcyOWhRPSIsIm1hYyI6IjliM2NkNTJmNWEyYmRmZjQyODM3NmU3YzA5Nzc4NDM2ZDcwYzEyMmUxOWVkYWNkOWI3MGNlN2Q0ZWExZmYxODkifQ==

Tôi nắm chặt lại bàn tay đang nắm lấy tay tôi .

Ads
';
Advertisement