Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Tôi đưa tay ra, chạm vào mái tóc đen của Miyagi, luồn những ngón tay vào đó, vuốt ve mái tóc ấy. Rồi tôi lướt những ngón tay đó lên má cô, rồi trườn lên đôi môi ấy.

Miyagi không phản kháng, nhưng cũng chẳng có phản ứng gì.

Cái cô nàng này lúc nào cũng cằn nhằn đủ điều, hôm nay sao lại ngoan ngoãn thế nhỉ. Lúc tôi đưa mặt mình lại gần, cô ấy nhắm chặt mắt lại như đang khó xử, trông cũng dễ bảo ra phết.

Tôi chạm môi mình vào môi cô ấy, luồn lưỡi vào bên trong.

Cô ấy không đẩy vai tôi ra, cũng chẳng cắn lưỡi tôi. Nếu cô ấy đột nhiên trở nên chủ động thế này thì chắc tôi cũng ngạc nhiên lắm, nhưng mà Miyagi không phản kháng thế này cũng kỳ kỳ sao ấy. Nhưng mà, nếu giờ tôi nói ra mấy điều đó thì chắc chắn là cô ấy sẽ nổi đóa lên cho xem, nên tốt hơn là cứ giữ trong lòng thôi.

Sau vài nụ hôn, tôi ấn môi mình lên cổ cô ấy. Lướt nhẹ đôi môi, Miyagi khẽ thở ra hơi nhỏ. Tôi nới lỏng cà vạt của cô ấy, rồi tháo nó ra. Rồi tôi cởi từng chiếc cúc áo của cô ấy, một, hai chiếc.

Khi tôi hôn lên xương quai xanh của cô ấy, Miyagi nắm chặt lấy vai tôi. Nhưng cô ấy không hề nói “ghét” hay “dừng lại”, nên tôi cởi áo cô ấy ra, rồi đè cô ấy xuống.

Tôi biết.

Đây là mơ.

Những chuyện đã xảy ra trong kỳ nghỉ hè và nghỉ đông.

Là một giấc mơ trộn lẫn tất cả những ký ức trong quá khứ.

Bộ đồng phục mà chúng tôi đang mặc là thứ mà chúng tôi đã chán ngấy khi còn đi học, giờ đây chúng tôi không còn mặc nó nữa. Và giấc mơ kiểu này tôi đã gặp rất nhiều lần trước khi tới đây, và kể cả sau khi tới đây thì tôi cũng đã mơ về nó vài lần rồi.

Tốt nhất là nên thức dậy ngay.

Nhưng tôi vẫn muốn ở lại trong giấc mơ này thêm chút nữa.

Tôi cắn nhẹ vào vai Miyagi.

Mềm mại, và tôi cũng cảm nhận được thân nhiệt của cô ấy.

Nhưng tôi không thể cảm nhận được rõ nó mềm mại đến mức nào, hay là nóng đến mức nào. Tất cả mọi cảm giác đều mờ nhạt và tan biến đi mất.

“Miyagi”

Tôi gọi, nhưng cô ấy không trả lời.

Muốn nghe giọng nói của cô ấy, tôi cởi chiếc áo lót đang che đi phần ngực cô ấy ra.

Nhưng Miyagi vẫn im lặng.

Dù tôi có chạm vào bằng tay hay bằng môi, cô ấy vẫn không nói một lời. Từ cô nàng im lặng này, thứ duy nhất tôi cảm nhận được là những cảm giác vừa rõ ràng lại vừa mơ hồ.

Dù chưa bao giờ chạm vào một cách rõ ràng đến mức có thể lưu lại trong ký ức, nhưng tôi biết những nơi tôi chạm vào đều rất mềm mại. Giấc mơ được tạo ra từ những ký ức, đã lấp đầy những phần mà tôi không hề hay biết.

Tôi cởi váy cô ấy ra.

Miyagi, vẫn như thế, không hề phản kháng.

Tôi lướt tay mình lên phần bụng mềm mại dưới xương sườn, vuốt ve hông cô ấy.

Bàn tay tôi chạm vào chiếc quần lót của cô ấy, khiến tôi chần chừ.

Dù biết là mơ, nhưng tôi vẫn phân vân không biết có nên đi xa hơn nữa hay không.

Sendai-san, một giọng nói như đang nài nỉ vang lên, khiến tôi đưa tay mình vào trong.

Miyagi mà tôi biết sẽ không bao giờ có phản ứng thế này, cô ấy không ngoan ngoãn như thế này. Cô ấy sẽ không bao giờ thốt ra những lời như đang cầu xin như thế.

Dù biết rõ là vậy, nhưng tôi vẫn từ từ đưa tay mình vào trong quần lót của Miyagi.

Và rồi.

Và rồi――.

Và rồi――――.

Bàn tay tôi chạm vào chiếc điện thoại đang phát ra âm thanh.

“……Biết ngay mà”

Tôi thở dài, rồi tắt báo thức.

Đặt điện thoại xuống, tôi áp tay mình lên bức tường cạnh giường.

Miyagi đang ở phía bên kia bức tường này.

Có lẽ, đó là nguyên nhân gây ra chuyện này.

Khoảng cách giữa tôi và Miyagi hiện tại là quá gần.

Tôi vẫn còn đủ lý trí để phân biệt giữa những điều nên làm và không nên làm, nhưng tôi không thể kiểm soát được giấc mơ của mình.

Bây giờ chúng tôi đã sống cùng nhau, tôi hiểu rằng mình không được làm những điều như trong mơ với Miyagi. Nhưng sẽ là nói dối nếu tôi bảo là mình không hề muốn làm những điều đó. Miyagi đang ở trong tầm với của tôi, nên tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi lại gặp phải giấc mơ thế này.

“……Tệ thật đấy, mấy chuyện này”

Đây không phải là một giấc mơ tốt đẹp gì.

Chắc chắn Miyagi sẽ không bao giờ nghĩ rằng có một người đang mơ những giấc mơ thế này ở phía bên kia bức tường đâu.

Có lẽ vì thế mà tôi cảm thấy như mình vừa gặp phải một giấc mơ tồi tệ, khiến tôi muốn nguyền rủa chính bản thân mình.

Tôi ngồi dậy, rồi lại nằm xuống giường.

Tôi không muốn rời khỏi căn phòng này.

Nhưng tôi vẫn phải đi học.

Tôi đã đăng ký môn học, lịch trình cũng đã được quyết định rồi, và cuối cùng thì cuộc sống sinh viên của tôi cũng đã bắt đầu. Tôi không thể để thói quen ngủ nướng hình thành từ bây giờ được.

Tôi lăn qua lăn lại trên giường một lúc, rồi tự nhủ phải cố gắng. Tôi bò ra khỏi giường, rồi mở tủ quần áo.

Nếu ra ngoài khu vực chung thì mặc đồ ngủ thì hơi bị xuề xòa. Có lẽ khi thời gian trôi qua thì tôi sẽ không còn để ý đến việc mặc đồ ngủ nữa, nhưng cho đến lúc đó thì tôi vẫn muốn ăn mặc cho tử tế một chút.

Tôi nhớ lại những ngày ở nhà Miyagi.

Lúc đó, tôi đã mượn đồ bộ của Miyagi. Có lẽ tôi nên bỏ đồ ngủ, và mặc đồ bộ giống như Miyagi cho thoải mái. Nếu làm vậy thì tôi sẽ không cần phải thay đồ nữa.

Quyết định sẽ mua đồ bộ trong thời gian tới, rồi lấy cái áo Blouse và quần ống loe ra khỏi tủ. Sau khi thay đồ, tôi bước ra khỏi phòng, thì thấy Miyagi đang chuẩn bị bữa sáng.

Chúng tôi đã quyết định sẽ cùng nhau nấu bữa tối, nhưng chúng tôi không quy định ai sẽ nấu bữa sáng. Đại loại là người dậy sớm hơn sẽ nấu, còn người còn lại sẽ rửa bát. Không biết từ lúc nào mà chúng tôi lại có luật như thế.

Miyagi không giỏi nấu ăn cho lắm, nhưng chỉ cần là do người khác nấu cho, không phải bản thân mình nấu, thì tôi vẫn thấy ngon.

“Chào buổi sáng”

Tôi lên tiếng chào Miyagi từ phía sau.

“Chào buổi sáng”

Nếu tôi chào buổi sáng thì cô ấy sẽ đáp lại, những buổi sáng có ai đó chuẩn bị bữa sáng thế này thì cũng không tệ.

——Miễn là tôi không gặp phải giấc mơ đó.

Dù không cố ý mơ thấy nó, nhưng những ngày gặp phải giấc mơ ấy tôi sẽ cảm thấy rất khó xử. Tôi không thể nhìn thẳng vào mặt Miyagi, và tôi cũng không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào.

Trước đây, chúng tôi học khác lớp, và nếu muốn thì tôi có thể tránh mặt cô ấy cho đến khi tan học, nên tâm trạng của tôi khi gặp Miyagi lúc đó tốt hơn bây giờ nhiều.

Nhưng bây giờ thì khác.

Chỉ cần mở cửa là tôi sẽ thấy Miyagi. Đối mặt Miyagi với một khoảng thời gian dài từ sáng đến chiều như này là không thể.

“Cậu đang nấu món gì thế?”

Dù không thể bình tĩnh lại, nhưng cứ im lặng mãi cũng kỳ, nên tôi lên tiếng hỏi Miyagi, người đang nhìn chằm chằm vào chảo rán, nhưng cô ấy không trả lời.

“Miyagi?”

Tôi gọi tên cô ấy, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời, khiến tôi bắt đầu lo lắng cho bữa sáng của mình.

Tôi nghĩ là, sắc mặt mình hiện tại không được tốt cho lắm.

Thực ra thì tôi không muốn đến gần Miyagi cho lắm, nhưng vì lo lắng cho bữa sáng nên tôi tiến lại gần cô ấy, thì thấy thứ gì đó trông như thể là sự kết hợp giữa trứng ốp la và trứng bắc đang nằm chễm chệ trên chảo.

“Lòng đỏ, vỡ rồi hả?”

“Nó tự vỡ đó”

Miyagi lẩm bẩm trả lời, rồi quay sang nhìn tôi.

“Trứng ốp la hay trứng bác thì vào bụng cũng như nhau thôi, không sao đâu”

“Đúng là vậy”

Miyagi nói, rồi nhìn tôi chằm chằm, nhưng tôi thì không thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

“Tớ, đi rửa mặt đây”

Tôi quay lưng lại với Miyagi, rồi đi về phía phòng vệ sinh. Từ phía sau, tôi nghe thấy một tiếng “ừm” ngắn ngủi.

Hít vào, thở ra, rồi lại hít vào.

Bằng cách tập trung vào những điều thường ngày tôi chẳng để ý tới, tôi cảm thấy tâm trạng mình bình tĩnh hơn một chút.

Rửa mặt xong, tôi lại hít vào rồi thở ra.

Giấc mơ không phải là hiện thực, và tôi không muốn nghĩ về những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo trong mơ. Nhưng nếu cứ mãi bận tâm về nó thì tôi sẽ chỉ nghĩ về giấc mơ đó mà thôi, nên tôi cố gắng đẩy nó vào một góc trong tâm trí mình. Tôi không thể quên nó đi được, nhưng tôi sẽ cố gắng không để ý đến nó.

Tôi vỗ nhẹ lên má mình, rồi quay trở lại phòng bếp.

“Bữa sáng xong rồi”

Nghe thấy giọng nói của Miyagi, tôi nhìn về phía bàn, thấy đĩa thức ăn và nước cam đã được đặt sẵn. Có vẻ như cô ấy đã cố gắng biến nó thành trứng bắc ấy nhỉ, lòng đỏ và lòng trắng đã được trộn đều vào nhau. Không chỉ có bánh mì, mà còn có xúc xích, cả hai đều được nướng vàng đều.

Khi tôi ngồi xuống ghế, tôi nghe thấy tiếng “Itadakimasu” từ phía đối diện. Tôi cũng đáp lại “Itadakimasu”, rồi bắt đầu ăn thứ trông như  trứng bắc này.

Cái luật cùng nhau ăn cơm đã được thực hiện theo một cách mà tôi không ngờ tới. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản là cùng nhau ăn bữa tối thôi, nhưng giờ Miyagi cũng ăn sáng cùng tôi nốt.

“Dạo này, cậu còn mua manga không?”

Tôi vẫn chưa thể nhìn thẳng vào mắt Miyagi, nên tôi cố gắng tìm một chủ đề nào đó để nói.

“Có”

“Vậy cho tớ mượn với. Chắc cậu cũng có mấy bộ hay ho mà đúng không”

“Bộ nào cũng được à?”

“Miễn là hay là được á”

Tôi cắn miếng bánh mì nướng phết bơ và mứt, rồi nhìn về phía Miyagi. Cái nĩa xiên qua miếng xúc xích, rồi bị đưa lên miệng cô ấy.

“Làm sao mà tôi biết được cậu thấy bộ nào hay chứ”

Nghe thấy giọng nói đầy bất mãn của Miyagi, tôi ngẩng đầu lên.

Trong giây lát, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, khiến tim tôi đập nhanh hơn một chút.

Trong đầu tôi chợt lóe lên suy nghĩ, rằng nếu lấy lý do là chọn manga thì biết đâu cô ấy sẽ cho tôi vào phòng.

“Thế thì, cho tớ vào chọn trực tiếp đi”

Hôm nay là ngày không muốn đến gần Miyagi cho lắm.

Nhưng, không có nghĩa là tôi không muốn đến gần cô ấy. Tôi tò mò không biết căn phòng của cô ấy như thế nào, và cô ấy đã mua thêm những bộ truyện nào.

“……Tôi sẽ cho cậu mượn, nhưng tôi chọn xong rồi tôi đưa cho”

Nói xong, Miyagi cắn miếng bánh mì nướng.

Tôi leo lên cầu thang, lên tầng ba.

Đi dọc hành lang, tôi đến trước cửa ra vào, lấy chìa khóa ra.

Mở cửa bước vào, căn nhà đang chìm trong bóng tối. Tôi bật đèn lên, nhìn xuống chân mình. Chỗ để giày của Miyagi vẫn trống, chứng tỏ cô ấy vẫn chưa về. Dù vậy, tôi vẫn thử lên tiếng “Tớ về rồi”, nhưng không có tiếng đáp lại.

Tôi có hơi thất vọng một chút.

Tôi đã nói “Tớ về rồi”, nên tôi muốn nghe thấy tiếng “Mừng cậu về nhà”.

Ký ức về giấc mơ buổi sáng đã phai nhạt trong lúc tôi đi học. Không phải lúc nào Miyagi cũng về nhà trước, nhưng tôi nghĩ nếu cô ấy ở nhà thì tốt biết mấy, vì bây giờ tôi nghĩ mình có thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy mà nói chuyện rồi.

“Màh, dù sao thì cũng có gì để nói đâu”

Tôi lẩm bẩm một mình, rồi cởi giày ra.

Miyagi không nhắn tin báo là sẽ về muộn. Điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ ăn tối cùng nhau, nên tôi vừa nghĩ về thực đơn cho bữa tối vừa bước vào nhà. Quả nhiên là chẳng có ai.

“Tớ về rồi”

Lần này, tôi lẩm bẩm với căn bếp trống không. Và rồi, khi tôi chuẩn bị bước vào phòng mình, tôi chợt nhìn thấy thứ gì đó chất đống trên bàn bếp.

“Sách?”

Tôi tiến lại gần, thì đúng như dự đoán, đó là sách. Có vài cuốn là phần tiếp theo của bộ manga tình cảm mà Miyagi đang đọc trong phòng cô ấy trước khi tôi đến đây, và vài cuốn là shounen mà ngay cả tôi cũng biết tên.

Thế ra ý cô ấy là thế này khi nói “Tôi sẽ cho cậu mượn, nhưng tôi chọn xong rồi tôi đưa cho” đây à.

Tôi thở nhẹ một hơi, rồi đặt cặp lên chiếc ghế mà Miyagi thường ngồi. Dù biết là cô ấy không có ở đây, nhưng tôi vẫn thử gõ cửa phòng Miyagi. Cánh cửa phát ra tiếng “cốc cốc” khe khẽ, nhưng không có tiếng trả lời từ bên trong.

“Miyagi”

Tôi gọi với ra cửa.

Tất nhiên, không có tiếng đáp lại.

Tôi áp lòng bàn tay mình lên cánh cửa.

Bên kia là một thế giới hoàn toàn khác.

Một thế giới mà tôi không được phép bước vào, và tôi không biết khi nào mình mới có thể vào đó.

Tôi muốn đi qua cánh cửa này.

Tôi muốn kiểm tra xem con mèo đen mà tôi tặng có còn ở trên giá sách hay không, và xem liệu có còn khăn giấy mọc ra từ lưng con cá sấu hay không. Tôi muốn biết những thứ gì còn ở trong căn phòng đó, và những thứ gì đã biến mất.

Giờ đây, thứ ngăn cách tôi và thế giới bên kia chỉ là một tấm ván gỗ, không dày cũng không mỏng.

Không phải là tôi không thể mở nó ra.

Nếu tôi phá vỡ quy tắc, tôi có thể biết được những điều mình muốn biết ngay lập tức. Ngay cả khi tôi vào trong, chỉ cần không chạm vào bất cứ thứ gì rồi nhanh chóng rời đi thì Miyagi sẽ không biết. Nếu phá vỡ luật mà không bị Miyagi phát hiện thì coi như tôi chưa từng phá vỡ nó. Và hơn là, có một phần trong tôi muốn cô ấy phát hiện ra.

Nếu ai phá vỡ quy tắc, phải nghe theo một yêu cầu của đối phương.

Vì chúng tôi đã có giao kèo như thế, nên nếu tôi phá vỡ quy tắc thì Miyagi sẽ ra lệnh cho tôi như trước đây. Nói chính xác thì đó không phải là mệnh lệnh, và cũng không giống như trước đây, nhưng những chuyện tương tự như trước đây sẽ xảy ra.

“……Không được đâu tôi ơi. Tự ý vào phòng người khác là không tốt”

Ngay cả khi phá vỡ quy tắc, thì tự ý vào phòng cũng là hơi quá đáng. Nếu bị phát hiện thì chưa kịp thực hiện hình phạt, Miyagi sẽ lập tức rời khỏi căn nhà này mất.

Tôi áp trán mình lên cánh cửa.

Cánh cửa phát ra tiếng “cộp” khe khẽ, trán tôi hơi lạnh.

Tôi áp môi mình lên cánh cửa, rồi thở ra hết không khí trong phổi mình.

“Mình đang làm cái gì vậy trời”

Vì giấc mơ đó mà hôm nay tôi hơi kỳ lạ. Tôi thất vọng vì không nghe thấy tiếng “Mừng cậu về nhà” sau khi nói “Tớ về rồi”, nhưng có khi Miyagi không ở đây là điều tốt ấy chứ. Nếu cô ấy ở đây thì có lẽ mọi chuyện sẽ không diễn ra tốt đẹp cho lắm.

“ Đồーngốc Miyagi”

Tôi lẩm bẩm với cánh cửa, rồi quay lưng lại.

Tôi lấy một quyển manga tình cảm trên bàn, rồi ngồi xuống ghế.

Lật qua lật lại vài trang, nhưng tôi không thể nhớ nổi nội dung của tập trước. Tôi muốn lấp đầy những ký ức mơ hồ này. Những thứ đáng lẽ chỉ ở ngay phía bên kia cánh cửa nhưng lại không thể chạm tới. Xa quá, xa đến nỗi khiến tôi khó chịu.

Tôi đặt quyển manga tình cảm xuống bàn, rồi quyết định đọc bộ shounen được xếp từ tập một. Tôi cầm quyển truyện lên, rồi đọc từng trang, từng trang một. Dù tôi nghĩ nó thú vị hơn là cố gắng nhớ lại nội dung đã quên, nhưng ký ức về quá khứ, trong khi mà tôi có thể tự do lựa chọn truyện mà mình muốn đọc, thì nó cứ lẩn quẩn trong đầu tôi, khiến tôi không thể nào tập trung được.

Dù vậy, tôi vẫn đọc xong hai tập, rồi cầm tập ba lên. Khi tôi đọc được khoảng một nửa thì nghe thấy tiếng “Tôi về rồi”, nên tôi ngẩng đầu lên.

“Mừng cậu về nhà”

“Cậu cứ đọc trong phòng là được mà”

Miyagi vừa nhìn vào bìa quyển truyện tôi đang đọc vừa nói.

“Do tớ muốn nói ‘Mừng cậu về nhà’ với Miyagi á”

“Cậu cứ bảo là cậu đang đọc trong phòng là được mà”

“Ở đây thì tớ có thể nói luôn, có sao đâu”

Miyagi không nói tốt cũng không nói xấu. Cô ấy lấy chai nước ngọt ra khỏi tủ lạnh với vẻ mặt phiền phức, rồi rót vào cốc. Và sau khi uống một ngụm chất lỏng trong suốt đó, cô ấy đặt cốc xuống bàn.

Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Không giống như buổi sáng, tôi nhìn thẳng vào Miyagi mà không lảng tránh ánh mắt cô ấy.

“Bộ đó hay không?”

Miyagi không nói rõ, nhưng thứ duy nhất mà cô ấy có thể hỏi “hay không” thì chắc là quyển shounen mà tôi đang cầm trên tay.

“Cũng tạm”

“Đọc xong thì bảo tôi nhé. Để còn cất nó đi”

Nói xong, Miyagi định quay về phòng, nên tôi vội vàng cầm quyển manga tình cảm mà tôi vừa mới mở ra khi nãy lên.

“Từ đã. Bộ này, cậu có từ tập một không?”

“Có, nhưng sao?”

“Vậy cho tớ mượn với. Tớ quên mất nội dung trước đó rồi”

Thực ra thì tôi không hứng thú lắm với nội dung của bộ manga đã chìm vào quên lãng hãy gì. Dù tôi có quên nó đi thì cũng chẳng sao, và nếu muốn đọc thì tôi có thể đọc từ tập trước đó, nên tôi không nghĩ nó đáng để đọc lại từ tập một. Dù vậy, nó có thể trở thành lý do cho điều mà tôi muốn làm.

“Đợi chút, tôi đi lấy cho”

“Tớ tự cầm được mà, tớ cũng đi luôn”

Tôi đứng dậy, đi tới đứng cạnh Miyagi.

“Ểh?”

“Cho tớ vào phòng cậu đi”

“……Không muốn”

Miyagi suy nghĩ một lúc, rồi nói.

“Tại sao?”

“Tại, Sendai-san trông như sẽ làm mấy chuyện kỳ lạ nên”

Lời nói của Miyagi khiến tôi nhớ đến giấc mơ hôm nay.

Tôi có thể tưởng tượng được “chuyện kỳ lạ” mà cô ấy nói là gì.

Và rồi, tôi hơi nhói đau ở ngực, vì giấc mơ tôi gặp phải còn hơn cả “chuyện kỳ lạ” mà Miyagi nói. Nhưng lý do tôi muốn vào phòng Miyagi không phải là vì tôi muốn làm những chuyện đó. Tôi chỉ muốn biết căn phòng mà tôi đã từng vào trước đây giờ ra sao thôi.

Tôi không có ý đồ xấu xa gì cả.

Đúng vậy. Có lẽ là không.

Những suy nghĩ không rõ ràng xuất hiện trong đầu tôi. Nhưng tôi không cần phải bộc lộ cảm xúc của mình một cách chính xác, nên tôi phủ nhận lời nói của Miyagi.

“Không làm đâu mà. Mà Miyagi nghĩ tớ là gì đấy”

“……Bạn cùng phòng”

Sau khi tôi đưa ra câu trả lời không chính xác, cô ấy đáp lại bằng câu trả lời chính xác.

Đúng như Miyagi nói, chúng tôi là bạn cùng phòng.

Và tôi nghĩ nếu muốn sống yên ổn trong bốn năm thì chúng tôi nên tiếp tục là bạn cùng phòng.

Nhưng sau vài tuần sống cùng Miyagi, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu lựa chọn trở thành bạn cùng phòng có phải là lựa chọn đúng đắn hay không. Tôi nghi ngờ về môi trường hiện tại, nơi mà tôi không thể chạm vào Miyagi vì bị ràng buộc bởi mối quan hệ bạn cùng phòng này.

“Gì đó?”

Miyagi nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu khi thấy tôi im lặng.

Vào ngày lễ tốt nghiệp, tôi đã tạo ra mối quan hệ bạn cùng phòng mới để đưa Miyagi đến đây. Lúc đó, tôi nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất, và không còn lựa chọn nào khác.

“Không, chỉ là tớ nghĩ việc là bạn cùng phòng với Miyagi cứ kỳ kỳ sao ấy”

Tôi tự thuyết phục bản thân, rồi cười gượng gạo, thì thấy Miyagi cau mày.

“Là Sendai-san bảo có thể trở thành bạn cùng phòng mà. Cậu phải chịu trách nhiệm và cư xử cho ra dáng bạn cùng phòng đi chứ”

“Rồi rồi”

“Giờ tôi sẽ đi lấy sách, Sendai-san đợi ở đây đi”

“Hong cần nữa”

“Ểh?”

“Tớ không cần sách nữa, tụi mình nấu cơm thôi”

Tôi đi đến trước cửa tủ lạnh, chứ không phải trước phòng Miyagi.

“Có hơi sớm không?”

“Thì tại tớ đói rồi”

Tôi nghe thấy giọng nói từ phía sau, và tôi đưa ra một lý do qua loa. Rồi tôi vừa nhìn vào tủ lạnh vừa hỏi Miyagi xem cô ấy muốn ăn gì.

Tôi không thể quyết định được kế hoạch cho kỳ nghỉ Golden Week.

Gia đình thì không liên lạc cho tôi.

Tôi biết trước điều đó nên tôi cũng không bận tâm cho lắm, và ngay cả khi họ có bảo tôi về nhà thì tôi cũng sẽ cảm thấy khó chịu mà thôi. Việc cha mẹ không muốn tôi về nhà không còn là điều khiến tôi buồn nữa. Ngay từ đầu tôi đã không có ý định về nhà rồi, nên tính ra cũng tiện. Chỉ là, tôi không có gì để làm nên thời gian cứ bị thừa ra.

Tôi muốn dành một phần thời gian rảnh rỗi này cho Miyagi.

Đã vài ngày trôi qua kể từ giấc mơ đó, và dù tôi vẫn chưa hỏi chi tiết về kế hoạch cho kỳ nghỉ, nhưng tôi biết Miyagi sẽ không về nhà cũ của cậu ấy.

Vấn đề là, chuyện vẫn chưa tiến triển được gì thêm.

Chỉ cần nói “đi chơi cho đỡ chán” thì cũng chẳng có gì to tát, nhưng tôi không nghĩ Miyagi sẽ dễ dàng đồng ý.

Tôi, phù….thở dài ra một tiếng.

Tôi nhìn giảng viên đang đứng trên bục giảng.

Slide cứ liên tục thay đổi.

Vừa nghe giọng nói của giảng viên vang vọng trong phòng học, tôi vừa nhớ lại món trứng ốp la mà tôi đã ăn sáng nay.

Món trứng do Miyagi làm đã không còn bị vỡ lòng đỏ nữa, trông rất đẹp mắt. Có lẽ vì thế mà tâm trạng của Miyagi tốt hơn mọi khi, nhưng chỉ vì một câu nói thừa thãi của tôi mà đã thay đổi tình hình.

Giá như tôi đừng có ý kiến về kiểu tóc của cô ấy.

Cổ nhân có câu “Không động vào thì sẽ không gặp họa”, câu tục ngữ đó chắc chắn đúng. Nhưng có phải con người ta lúc nào cũng sống theo những điều đúng đắn đâu. Gần đây, tôi cứ mắc chọc Miyagi ấy, cái người mà tôi không thể chạm vào, nên tôi đã thở ra một câu nói thừa thãi, khiến tâm trạng của cô ấy trở nên tồi và tệ.

Nhờ ơn thế mà tôi đã rời khỏi nhà mà không thể nói với cô ấy về kế hoạch cho kỳ nghỉ Golden Week này mất tiêu rồi.

Tôi không tìm được việc làm thêm, không có tin gì là tốt.

Hàh-, Tôi thở dài, rồi nhìn vào slide.

Ở trường đại học, tôi sẽ nghiêm túc làm những việc mình cần phải làm.

Chỉ cần xây dựng mối quan hệ xã hội ở mức vừa phải là được.

Dù không cần phải đạt thành tích xuất sắc, nhưng tôi muốn tốt nghiệp đại học trong bốn năm và làm việc tại một công ty nào đó cho tử tế. Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về Miyagi. Vì giảng viên này thuộc kiểu không thích ghi nhiều lên bảng, nên nếu tôi không tập trung nghe giảng thì tôi sẽ không thể hiểu nội dung bài học.

Tôi gạt chuyện Golden Week ra khỏi đầu.

Và rồi tập trung vào giọng nói của giảng viên trên bụt.

Không giống như trường cấp ba, tiết học chín mươi phút giờ đây dài thật sự.

Tôi di chuyển cây bút trên vở.

Ba mươi phút, bốn mươi phút, thời gian cứ thế trôi qua, và tiết học kết thúc trước khi đến chín mươi phút.

“Hazuki”

Khi tôi đang đóng vở lại thì nghe thấy có người gọi tên mình. Tôi ngẩng đầu lên, thì thấy Mio, một trong những người bạn mà tôi quen được sau khi vào đại học, đang nhìn tôi từ chiếc ghế phía trước.

“Tớ có chuyện hay ho muốn kể cho cậu nghe nè”

Tôi không mong muốn có mối quan hệ như thời cấp ba, nên tôi không có ý định nỗ lực mở rộng các mối quan hệ ra. Tuy nhiên, tôi vẫn kết bạn với vài người, mục đích cũng chỉ để giết thời gian khi tám mấy câu chuyện nhảm nhí với họ thôi.

“Chuyện hay ho?”

“Đúng. Thế nên đừng có làm cái bộ mặt chán đời như thế, hãy cười tươi lên mà nghe đi”

“Tớ có cười tươi được hay không thì còn tùy thuộc vào chuyện cậu muốn kể là gì”

Khi tôi nói vậy, Mio cười tươi thay tôi luôn.

“Hazuki, cậu đang tìm việc làm thêm đúng không. Nên tớ định giới thiệu cho cậu một công việc làm thêm hay ho á”

Giọng nói tràn đầy năng lượng của cô ấy vang lên.

Đúng là tôi đã nói với Mio là tôi đang tìm việc làm thêm.

Cha mẹ chu cấp tiền sinh hoạt cho tôi, nên tôi có thể sống mà không cần làm thêm. Nhưng tôi muốn có thêm tiền.

Tôi không có ý định về nhà sau khi tốt nghiệp đại học.

Tôi muốn tìm một công việc tử tế ở đây. Nhưng có thể mọi chuyện sẽ không suôn sẻ, và tôi sẽ phải tìm một căn nhà mới nữa. Khi nghĩ đến khả năng những điều “có thể” chồng chất lên nhau như vậy thì, tiền quyết định tất cả, tốt hơn là nên có tiền. Vì vậy, tôi định làm thêm để kiếm tiền trong khi vẫn còn là sinh viên đại học, khi mà gia đình vẫn còn chu cấp tiền cho tôi.

“Việc làm thêm gì thế?”

“Làm gia sư á”

Mio trả lời với nụ cười rạng rỡ chói chang, rồi chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi phòng học.

“Mio, bộ cậu làm gia sư à?”

“Trông tớ có giống kiểu người hợp làm gia sư lắm hả?”

“Không”

Mio là kiểu người thân thiện và thông minh, nhưng cô ấy có một chút lơ đễnh. Nói cách khác, cô ấy là dạng người khá quyết đoán, nhưng nói trắng ra thì cô ấy là dạng người thiếu suy nghĩ và cẩu thả. Nếu mà Mio làm gia sư thì chắc sẽ vui lắm, nhưng tôi thì thấy tội cho học trò của cô ấy.

“Cậu trả lời nhanh thế. Mà thôi kệ đi. Nếu cậu hứng thú thì tớ giới thiệu cho”

“Giới thiệu học sinh à?”

“Không. Tớ không thể giới thiệu kiểu đó được. Tớ sẽ giới thiệu Senpai của tớ. Chị ấy đang tìm người muốn làm gia sư”

Lời nói của Mio khiến tôi nhớ lại những ngày học cùng Miyagi.

Tôi biết không phải chỉ nhờ sức của mình, nhưng nhờ việc học cùng nhau như thế mà điểm số của cô ấy đã được cải thiện. Tôi không thể nói rằng mình hợp với việc làm gia sư chỉ vì điều đó, nhưng tôi nghĩ dạy học cũng khá là thú vị đấy chứ.

“Tớ chỉ nghe thử thôi thì được không?”

“Được mà, được mà”

Giọng nói hời hợt vang lên trong hành lang, làm tôi không biết được chỗ nào nữa.

“Thế thì, giới thiệu Senpai của cậu cho tớ đi”

Tôi không biết mình có làm hay không.

Nhưng tôi có hứng thú.

Dù tôi không biết Senpai của Mio là người như thế nào, nhưng tôi cũng muốn nghe thử.

“Okie. Để tớ liên lạc thử”

Cùng với giọng nói lạc quan, Mio lấy điện thoại ra. Và sau khi nhắn tin qua lại với người Senpai đó vài lần, rồi cô ấy ngẩng đầu lên.

“Họ bận rùi. Ấy nói muốn nói chuyện trực tiếp khi rảnh, tớ đưa số điện thoại của cậu cho senpai được không?”

“Được mà”

Khi tôi trả lời, Mio nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, và số điện thoại của người senpai đó được lưu vào điện thoại của tôi. Và cô ấy nói rằng tôi sẽ nhận được cuộc gọi sau khoảng ba tiếng nữa.

Hơn nữa, Mio bắt đầu nói về senpai của mình, rằng chị ấy là nữ, là sinh viên năm ba, và nhiều thông tin cá nhân khác được đưa vào đầu tôi. Tuy nhiên, cho đến khi buổi học chiều kết thúc, người senpai đó vẫn chưa liên lạc, và ngay cả khi tôi lên tàu điện ngầm để về nhà, cho đến khi tôi đứng trước cửa nhà luôn, người senpai đó vẫn chưa thèm gọi.

Tôi lấy chìa khóa ra, rồi mở cửa.

Đèn đang bật, và khi tôi nhìn xuống chân mình, tôi thấy giày của Miyagi.

Hôm nay, có vẻ như cô ấy về sớm hơn tôi.

Tôi cởi giày, bước vào nhà, thì thấy Miyagi đang đứng trước tủ lạnh, chứ không phải ở trong phòng như tôi nghĩ.

“Tớ về rồi”

Tôi lên tiếng chào Miyagi từ phía sau.

“Mừng cậu về nhà”

Miyagi vừa đi mua sắm về thì phải, bên cạnh có một túi đồ ăn.

“Sendai-san. Nay nấu món gì vậy?”

“Miyagi muốn ăn gì?”

“Doria”

*Doria (nhìn ngon nhỉ, muốn ăn ghê, mà viêm màng túi rồi)

Miyagi vừa nói vừa cất đồ ăn vào tủ lạnh rồi đứng dậy.

“Tớ chưa từng làm món đó. Còn món nào khác không?”

“Là Sendai-san hỏi tôi muốn ăn gì mà”

“Tớ chỉ hỏi thôi chứ có bảo là sẽ nấu đâu. Hơn nữa, cậu có mua nguyên liệu để làm doria không?”

“Tôi đâu có biết doria làm sao đâu mà mua”

“Thế thì đòi hỏi vô lý thế”

Tôi tra cứu công thức, rồi kiểm tra tủ lạnh, nhưng đúng là không có nguyên liệu nào có thể dùng để làm doria.

“Nếu cậu muốn ăn đến vậy thì tụi mình ra ngoài ăn nhé?”

Tôi đưa ra một giải pháp rất thực tế.

“Hôm nay thì chịu. Tôi đã đi mua đồ rồi, nên nấu món gì đó đi”

Đúng như dự đoán, một giọng nói cộc lốc đáp lại.

Thỉnh thoảng tôi muốn đi chơi cùng cô ấy, nhưng có vẻ như Miyagi lại không có hứng thú đi chơi với tôi.

“Ngày mai thì sao?”

Dù biết là sẽ không nhận được câu trả lời tốt đẹp gì, nhưng tôi vẫn thử hỏi.

“……Mai thì, được”

Miyagi đưa ra câu trả lời khác hoàn toàn với dự đoán của tôi, nên tôi nhìn cô ấy.

Đi đâu cơ?

Mấy giờ thì đi?

Tôi đang phân vân không biết nên hỏi câu nào trước thì điện thoại bỗng reo lên.

“Chờ tớ một lát”

Tôi lấy chiếc điện thoại đang phát ra tiếng chuông từ trong cặp ra.

Trên màn hình hiển thị tên của người senpai mà tôi nghe từ Mio. Có vẻ như chị ấy không quên hẹn. Tôi bắt máy, nghe thấy một giọng nói điềm tĩnh, và tôi chỉ được thông báo về công việc. Và cuộc gọi kết thúc trong chưa đầy năm phút, phải xin lỗi Miyagi thôi.

“Xin lỗi. Ngày mai tớ có việc bận mất rồi. Doria để ngày kia được không?”

“Việc gì?”

Miyagi nói với giọng hơi trầm xuống.

“Tớ phải đi gặp người giới thiệu việc làm thêm cho tớ”

“——Sendai-san, cậu làm thêm à?”

Miyagi, người vừa quan tâm đến việc bận của tôi hơn doria chuyển sang quan tâm tới công việc làm thêm của tôi,

“Tớ định làm ấy. Tớ muốn tiết kiệm chút tiền á mà”

Dù không có ý định giấu giếm gì, nhưng tôi vẫn chưa nói với Miyagi là tôi định đi làm thêm. Lý do rất đơn giản, là vì tôi không có cơ hội để nói với cô ấy. Đại loại là, Miyagi là kiểu người sẽ trở nên cáu gắt hoặc biến mất khỏi tầm mắt tôi trước khi tôi kịp nói những chuyện gì đó quan trọng.

“Cậu có tiền rồi mà, số tiền tôi đưa cho cậu hồi cấp ba đấy”

Giọng nói của Miyagi càng trở nên trầm hơn.

“Đã bảo là, đó không phải tiền của tớ rồi”

“Dù không phải tiền của Sendai-san thì cậu vẫn có thể dùng cơ mà”

Nói xong, Miyagi đá vào chân tôi.

Vào phần ống chân, không mạnh mà chỉ nhẹ thôi, nhưng tôi vẫn giả vờ đau đớn, rồi nhìn cô ấy.

Miyagi dạo này khá ngoan ngoãn, nếu cô ấy không đá hay cắn tôi thì tôi sẽ có cảm giác như chúng tôi đã quay về quá khứ vậy. Nhưng tôi biết mình không nên mừng vì cái chuyện vừa xảy ra.

Tôi tránh xa Miyagi, rồi ngồi xuống chiếc ghế mà tôi thường ngồi.

“Sendai-san, phá vỡ lời hứa à?”

Miyagi, người vẫn đứng trước tủ lạnh, nói với một chất giọng bất mãn.

“Tớ xin lỗi”

Tôi chắp tay lại, xin lỗi.

Doria sẽ không chạy đi đâu mất, nhưng nếu bỏ lỡ ngày mai thì tôi không biết khi nào mới có thể gặp lại người Senpai đó nữa, chị ấy có vẻ rất bận rộn. Làm thêm là một trong những điều tôi muốn làm khi vào đại học, nên tôi muốn dời việc đi ăn doria sang ngày kia. Nhưng Miyagi không nói “Được” này hay nọ gì cả. Cô ấy chỉ im lặng, và không đến gần tôi nốt.

“Nhất định phải ăn doria vào ngày mai hả?”

Có lẽ tôi nên ưu tiên doria hơn Senpai.

Tôi phân vân, rồi nhìn Miyagi.

“……Ngày kia cũng được, nhưng sẽ bị phạt”

“Ểh?”

“Phá vỡ lời hứa thì phải chịu phạt đúng chứ”

Tôi hỏi với tâm trạng nửa như đã từ bỏ, thì Miyagi lại lôi ra một quy tắc mà tôi không nhớ là chúng tôi đã từng quyết định.

“Đâu, đâu có phải thế. Hình phạt chỉ được áp dụng khi phá vỡ luật mà cả hai cùng quyết định thôi mà, còn lời hứa bình thường thì có liên quan gì đâu”

“Hồi nãy chúng ta đã quyết định sẽ cùng nhau ăn rồi mà, nên nó cũng giống như một cái luật rồi”

“Miyagi, cậu nói nhảm gì thế”

Việc gộp những lời hứa nhỏ nhặt vào quy tắc mà chúng tôi đã cùng nhau quyết định để chung sống thật là quá đáng. Nhưng có vẻ như Miyagi không có ý định nhượng bộ, cô ấy chống tay lên bàn, rồi nhướng cả người về phía trước.

“Cái hình phạt ấy nhé, tôi có nói là chỉ được áp dụng khi phá vỡ quy tắc mà cả hai cùng quyết định đâu? Thế cho nên, bắt Sendai-san chịu phạt khi cậu không giữ lời hứa hồi nãy cũng không có gì sai cả”

Nếu nói về việc có nói hay không, thì đúng là không có nói hình phạt chỉ được áp dụng khi phá vỡ quy tắc mà cả hai cùng quyết định. Nên lý lẽ của Miyagi không phải là không thể chấp nhận được, và nó vô lý vãi.

Ngay cả người nói là cậu ấy cũng biết đó không phải là một điều hợp lý. Nhưng Miyagi nói như thể cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ chấp nhận cái hình phạt vô lý này hay gì ấy.

Tôi thở nhẹ một hơi.

“Vậy thì lần này cứ cho là thế đi. Thế, cậu định phạt tớ như thế nào?”

“Vẫn chưa quyết định”

“Chuyện đó mà cậu còn phải từ từ suy nghĩ để quyết định nữa à?”

“Chậm một chút có chết ai đâu. Dù sao thì cũng đâu có quy định thời hạn cho hình phạt đâu”

Thành thật mà nói, tôi có linh cảm xấu.

Nếu được cho thời gian vô hạn thì chắc chắn Miyagi sẽ nói ra những điều vớ vẩn nữa mất.

“Phải quyết định trước ngày mai đấy nhé”

“Không được”

Miyagi dứt khoát nói.

“Không được là sao, ý cậu là cậu không muốn quyết định chứ gì. Mồ, Miyagi muốn làm gì thì làm, nào quyết định xong thì nói cho tớ biết”

Tôi đã quen với việc nghe theo lời cô ấy rồi.

Tôi cũng nghĩ rằng chịu phạt một chút cũng được.

Tôi đã quen với việc nghe theo những mệnh lệnh vớ vẩn của cậu ta rồi.

Nên đây không phải chuyện gì tệ cho lắm.

Nghĩ vậy, tôi đứng dậy.

eyJpdiI6Ik1ua2EyS01pT0M4QTdCM3dxQkxuWnc9PSIsInZhbHVlIjoid1lBekk1emFRQmlMT05ieHpSZUFVb1pvb1VhMWNXRmdzQWxCSlwvcmRhWDVDQmhMS2dVZG1jUWI0cUJLekk3aXJtRFVERDI0QVFwempPbW1hTmt1cnBmUCtjRjR3XC9welVPWDRkcXlsZlZVRW1TXC8rQ2c5akhsVTJjaWRWcVVtdmpRSU5FdFMyblRNbXFXZVwvMG5LSTRcL2VmXC9IaDBZanFPZ1ZlNE9wXC8wUk1cL0U9IiwibWFjIjoiMTQ2ODBmZjc1NWRlNDY2YTY5YjIwY2RhODdkNTNjZjczYzI3YTJjMmY4OGI0NmIxYjIwMDMyMjIwMmNhMGIzYyJ9
eyJpdiI6Inl0K1VEeTVnNVZjMkhyaVVKN2UxM3c9PSIsInZhbHVlIjoiQ2M2bWlNbjVySnRNZXNCaUlRTEVsOUd6TzJFdDdxTEY5dnVaNFF1bXRoZlcwb3BcL29ZN2RkalhFVWZNTm5ySENlU2RUbkdqb0ZiR3hTT1Z3N040MDNkbHlHSis3bHM0RE9tT2dBTTdyb3Q1S0hNZjd1RHdBTDZUbUxwdTdlUDBTbTFqeFdNc2pUbWdCeHBOallMSXY3UkFaYzNWa240ZDVHd2dpV3ZaNGRtUT0iLCJtYWMiOiIxMTk3NmJmYjI5YTc3NDc3NmU2MjY1ZTY0MzgwYjllNThjOWE1ODU0NGExYTU5ZTBmMTAwNDhkMTE5NjNiM2I1In0=

 

Ads
';
Advertisement