Kế mẫu và muội muội bị đánh một trận, khóc lóc thảm thương rồi về nhà.
Chưa đến hai ngày sau, lại có ngự sử dâng tấu đàn hặc phụ thân ta tội tham ô nhận hối lộ.
Điều tra ra thì đúng là có tham ô, nhưng tình tiết không nghiêm trọng lắm.
Thế nhưng Hoàng thượng lại không hề khoan nhượng, lập tức giáng chức phụ thân hai cấp để cảnh cáo.
Hậu cung liền trở nên xôn xao.
Mọi người đều nghĩ rằng đây là dấu hiệu Hoàng thượng đã chán ghét ta, rằng thời kỳ ta được sủng ái nhất hậu cung sắp kết thúc.
Nhưng sự thật lại khiến họ thất vọng.
Hoàng thượng không những không ít đến, mà còn đến thường xuyên hơn.
Trước đây cách bốn, năm ngày người mới đến một lần, giờ thì ngày nào cũng đến.
Nghe nói là vì cung Vĩnh Thọ vừa mới được lắp thêm một gian bếp nhỏ, tay nghề của ngự trù lại tuyệt vời.
Dù ban đêm không ngủ lại ở Vĩnh Thọ cung, thì buổi trưa Hoàng thượng cũng phải đến cùng ta dùng bữa.
Trong cung Vĩnh Thọ, hương thuốc thoang thoảng khắp nơi.
Ta đứng trong gian bếp nhỏ, sắc thuốc với gương mặt vô cảm.
Cung nữ bên cạnh e dè hỏi ta: “Nương nương, Hoàng thượng mắc bệnh gì vậy?
“Sao ngày nào cũng phải uống thuốc?”
“Suỵt! Im ngay, đây là chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, đừng có hỏi lung tung!”
Ta nói với vẻ nghiêm túc và đầy bí ẩn.
Sau sự cố “sảy thai”, Hoàng thượng cũng không còn kiêng dè ta nữa.
Mỗi lần Hồ thái y bắt mạch cho người, ta đều đứng cạnh nhìn.Nào là “bổ thận, dưỡng khí, cường dương”, những từ ngữ loạn xạ ấy cứ thế ùa vào đầu ta.
Thuốc mà Hồ thái y kê, thậm chí còn trực tiếp đưa cho ta.
Ta sắc xong, lại tự tay mang đến cho Hoàng thượng.
Phi tần của người khác, kiêu ngạo lộng hành, oai phong lẫm liệt.
Còn ta, sủng phi của Hoàng thượng, lại sống như một đại cung nữ.
Ta ôm bình thuốc, trong lòng đầy bất mãn, bước vào chính điện.
Trong điện, Hoàng thượng đang lật giở tấu chương, vừa lật vừa lẩm bẩm trong lòng.
“Đám người bên Đông lại không chịu yên ổn à? Đánh! Đánh chết chúng đi!”
“Đám người phía Đông lại không chịu yên ổn à? Đánh! Đánh chết chúng đi!”
“Không biết nghiên cứu về penicillin đến đâu rồi, Thái y viện liệu có đáng tin không…”
…
Khi đọc tấu chương, tâm trí Hoàng thượng đầy rối loạn, xen lẫn nhiều thứ mà ta không thể hiểu được.
Ta đặt bát thuốc lên án thư.
Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt điềm nhiên, không nói lời nào.
“Tiểu nha đầu Huệ tần này cũng được việc, vài năm nữa phong làm phi cũng được.”
Trong lòng người bỗng nảy ra một suy nghĩ như thế.
Câu này thì ta nghe rõ ràng.
Là muốn thăng chức và tăng bổng lộc cho ta!
Ta không nhịn được bật cười thành tiếng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất