Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

 Tác giả có lời muốn nói: Thanh Đoàn: Câu này không biết, câu tiếp theo.

"Triệu Dữ, người ta đau lắm." Cô mềm mại nũng nịu nói.  

 

Triệu Dữ không hề bị lay động.  

 

Chuyện này thật sự quá vô lý.  

 

Đại Ninh tức giận nghĩ, Triệu Dữ muốn hôn thì hôn, muốn nhào nặn thì nhào nặn, muốn mạnh mẽ thì mạnh mẽ. Nhưng anh lại không làm gì, bày ra điệu bộ mười hai phần đè nén siết chặt lấy eo cô, nhấn cô ngồi trên đùi, để cô nghe tiếng hít thở âm trầm của anh.  

 

Cô như một con búp bê vải, chẳng mấy chốc sẽ biến thành búp bê rách.  

 

Cô cả mà biết sợ chết mới là lạ.  

 

Nhận thấy cố gắng hoà giải bầu không khí của mình là vô vọng, cô thẳng tay quăng một bạt tai lên mặt Triệu Dữ.  

 

Sau đó hung dữ rống vào mặt anh: "Tôi đau! Anh điếc sao?"  

 

Một tiếng động thanh thúy vang lên, trong đêm tối nghe vô cùng rõ ràng. Dưới ánh trăng, cuối cùng người đàn ông cũng chịu hạ mắt nhìn cô.  

 

Ánh mắt của anh giống như một hang tối trống rỗng, ăn một bạt tai như thế cũng không thấy anh tức giận chút nào.  

 

Triệu Dữ giơ tay lên, Đại Ninh còn cho là anh muốn đánh cô, không ngờ sau vài giây, đèn sáng lên.  

 

Trong chớp mắt căn phòng trở nên sáng rực.  

 

Ánh sáng đâm thẳng vào mắt Đại Ninh, cô chưa kịp thích ứng với ánh sáng mãnh liệt như thế, vội vàng nhắm chặt mắt lại.  

 

Triệu Dữ vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ.  

 

Một hồi lâu, Đại Ninh lặng lẽ hé một mắt ra, rồi tới con mắt còn lại.  

 

Cô nghiêm mặt nói: "Trước tiên, tôi phải nói trước. Tôi không hề có lỗi với anh, muốn nói đến có lỗi, cũng là anh có lỗi với tôi. Tôi giúp anh cứu Triệu An An, anh nói xem có đúng không?"  

 

Tay Triệu Dữ xoa lên mái tóc mềm mại của cô.  

 

Anh rất bình tĩnh nói: "Đúng."  

 

"Giữa hai chúng ta vốn cũng đâu có gì, cho nên bây giờ tôi có bạn trai cũng không thành vấn đề, đúng không?"  

 

Triệu Dữ thản nhiên nói: "Đã ngủ với nhau."  

 

Đại Ninh: "..."  

 

Thanh Đoàn: "..."  

 

Đại Ninh: "Đã ngủ với nhau cũng chỉ có thể tính là bạn tình. Anh thấy có người bạn tình nào, sau khi tách ra còn dây dưa không rõ không?"  

 

Triệu Dữ nắm cằm cô, vẻ mặt vẫn luôn rất bình tĩnh. Cho dù nghe cô nói quan hệ của bọn họ chỉ là "bạn tình", khuôn mặt anh cũng không thay đổi chút nào.  

 

Ánh mắt của anh như đang nói, em cứ nói, nói tiếp đi.  

 

Đại Ninh hừ hừ.  

 

"Nếu đã không có quan hệ, anh lại còn nợ tôi, dựa vào đâu mà trả thù tôi? Còn bắt tôi tới đây."  

 

Cô cây ngay không sợ chết đứng, đôi con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm vào mắt anh giống y như bộ dáng mấy năm trước, hoạt bát có sức sống, lại yêu kiều ương ngạnh không ai bằng.  

 

Cả thế giới chỉ mỗi cô có lý.   

 

Nhưng cô lại không hiểu.  

 

Giọng điệu Triệu Dữ vững vàng như một mặt hồ không gợn sóng: "Cho nên, em có thể coi tôi là một tên bị bệnh thần kinh."  

 

Không hiểu sao Đại Ninh nghe ra ý châm chọc rất nhạt trong câu nói này.  

 

Triệu Dữ lấy ra một chiếc điện thoại di động, đưa cho Đại Ninh.  

 

"Chia tay với người kia đi, ở chỗ này em sẽ vui vẻ hơn. An An rất nhớ em, Triệu Bình cũng thế."  

 

Đại Ninh nhìn chằm chằm anh: "Anh nghiêm túc sao?"  

 

"Ừm."  

eyJpdiI6IkpDbFloUkFlbHRMM2NBbjlsd0lVcEE9PSIsInZhbHVlIjoiMnVaQUZFK2VIb1wvMnl1STR1cGVpRUdMUlhMc3BXSXFtVlIwQ0hYdVwvU05oOHlCUmhEcVVaZTNJcEVMVTFkVlwvSCIsIm1hYyI6ImE1YzUxZTNiODZiMTdjN2Q3NTcyNjFmYTIyNmRhYmE4M2VkYmM3MTNjMDlkNWNmYjhiZjI1ZmQwMTQxMTExNjcifQ==
eyJpdiI6Im9iMlVOZlF2WE1RR3RRaGlvNXBYcGc9PSIsInZhbHVlIjoiUUU2T01kVUhibXhEU0VXSmkzN3ZiUlg5OVZtSE9VVHg3dUR0NDA0cnZ2d3R4dHQzdk1MSkN3ZjQxMUttUEFvWUpEYmNZMGZ6SjVBaEk1XC90cEVyRlN5ZlIzdUFnNUV5bTZMbGN0ZGsrTStBbENsSlVRNUVRdEFEY3NJY2p1Z1M2VTZhXC80dFwvWkU4QU1DcEE5WnNya2JwXC9xMzRjZEluM1JYUkN6TlRUS3hjNjNiZGxzVDNycUlTVnFLNnVZTlhYcXkrMWtqRGw4czRndmVpcm5HXC9sVEhuaTJcL1oxZEFUYlwvTDFMU29GUkNhNXlEME12cFYxQUlxOEQwVGJjbGxRK3Q5ckhcL250dkV6TEFcL04rc3ZacjdOZmc9PSIsIm1hYyI6ImUwOGRkMDg3NDFkNWE2YWRkOTU2YTI3NTQ2MzcxMzMxNThlNzg1YzU4MGIzYmM1ZGY1MmJkYTBmMDFlNDJhOWQifQ==

Sau đó cô đột nhiên hô: "Anh trai cứu em, em bị Triệu Dữ bắt đi rồi!" 

Ads
';
Advertisement