Động tác của Triệu Dữ dừng lại. Trong lòng Đại Ninh hận chết anh, nhưng trên mặt lại chỉ có thể uất ức thương lượng: "Trước tiên có thể không giết được không."
Triệu Dữ nhìn cô thật lâu, đột nhiên áp xuống người cô.
Khuôn mặt nhỏ của Đại Ninh vùi trong lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, bị đè phát đau. Không phải chứ, chẳng lẽ anh đổi thành giết trước?
Đại Ninh cũng không muốn chết. Triệu Dữ nhìn giống như cái đồ thần kinh tâm tình không ổn định, chuyện của cô còn chưa hoàn thành, nếu như bán linh hồn để đổi lấy kết cục bị lồng ngực Triệu Dữ đè ngạt chết, cô không cam tâm chút nào.
Cô còn chưa kịp hoảng sợ tức giận, lồng ngực người đàn ông nằm đè trên người cô chợt truyền đến một luồng rung động.
Cô mù mờ không hiểu gì.
"..."
Triệu Dữ bắt đầu cười. Chờ đến khi cười đủ rồi, anh mới thu lại biểu cảm, chống hai tay lên nhìn cô. Vẻ mặt cô gái dưới thân như sống không còn gì luyến tiếc, cô há miệng thở hổn hển, khuôn mặt mềm mại hồng lên.
Triệu Dữ mặc quần áo vào, bày ra vẻ mặt chết chóc lạnh lùng.
Đại Ninh thấy anh không có ý định tiếp tục thì lập tức sống lại, há miệng muốn mắng anh.
Triệu Dữ liếc nhìn cô một cái, nói: "Bỏ đi, em còn chưa tắm rửa, đợi tắm xong lại làm."
Đại Ninh nhảy xuống đất, như một con chuột túi nhảy qua nhảy lại, dùng hết vốn từ vựng cả đời để mắng Triệu Dữ.
Cuối cùng cô mới muộn màng hiểu ra, Triệu Dữ cố ý để cô nếm thử mùi vị bị dày vò hết lần này đến lần khác.
Anh chưa từng chiếm được trái tim cô, không thể dùng cách này để tổn thương cô, chỉ có thể dùng thái độ lạnh lùng không quan tâm để cô cảm nhận tư vị bị người ta lừa gạt.
Nhưng mà giờ có hiểu ra cũng vô dụng, Triệu Dữ túm lấy cà vạt sau lưng cô, ôm ngang cô lên mang vào phòng tắm.
Triệu Dữ không nhắc lại chuyện để Đại Ninh chia tay Trần Cảnh.
Anh bắt đầu tắm rửa sạch sẽ cho cô.
Nước trong vòi hoa sen dội từ đỉnh đầu cô dội xuống, Triệu Dữ và cô đều ướt nhẹp cả người.
Đại Ninh liên mồm mắng chửi bị rót đầy một miệng nước, cô nhắm tịt hai mắt lại, cam chịu dùng đầu đụng vào lồng ngực anh, hết lần này đến lần khác.
Trong làn hơi nước mờ mịt, đôi mắt đen thẳm lặng lẽ nhìn cô lộ ra chút dịu dàng.
Cuối cùng cô cả cũng khóc.
"Hu hu hu, nước không cần phải nóng vậy chứ..."
Triệu Dữ điều chỉnh nhiệt độ nước thấp xuống một chút.
Cô vẫn còn đang khóc thút tha thút thít: "Tôi hối hận rồi. Sớm biết vậy đã không gặp anh. Rõ ràng là người ta làm việc tốt, tại sao lại gặp phải tên bệnh thần kinh như anh chứ."
Triệu Dữ sờ sờ mái tóc xoăn mềm mại của cô.
"Trần Cảnh tốt hơn anh nhiều, anh ấy sẽ không bao giờ đối xử với tôi như vậy."
Nước theo cằm của anh chảy xuống, rơi trên đỉnh đầu thiếu nữ. Triệu Dữ nhắm mắt lại.
Thờ ơ.
Đại Ninh cực kỳ bực bội, cô hoàn toàn không biết rốt cuộc Triệu Dữ muốn làm gì.
Cũng giống như Triệu Dữ không biết tại sao ba năm trước, Kỷ Đại Ninh lại đến bên cạnh anh.
*
Ban đêm hai người vẫn ngủ với nhau như cũ.
Đã lâu như vậy rồi mà vẫn không có ai tìm được cô.
Đại Ninh bắt đầu nóng nảy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất