"Cô cả về rồi sao, ở nhà bạn chơi vui không?"
Đại Ninh nghi ngờ hỏi: "Nhà bạn?"
"Đúng vậy, không phải trước đó cô gọi điện thoại về nói đến nhà cô Trịnh Ưu Ưu ở mấy ngày sao. Ông Lý tôi rất mừng, cuối cùng cô cả cũng có bạn rồi."
Đại Ninh lập tức hiểu được, Triệu Dữ dùng điện thoại của cô để làm giả mấy chuyện này. Đối với anh mà nói, tìm một người biết giả giọng cô vô cùng đơn giản.
Thảo nào người trong nhà không tìm được cô, hóa ra là vốn không đi tìm.
Người duy nhất biết cô gặp nguy hiểm chỉ có Trần Cảnh, nhưng hiện tại Trần Cảnh cũng không có tin tức gì. Đại Ninh nghi ngờ, chỉ e là anh cũng gặp rắc rối rồi.
Quản gia Lý do dự mở miệng: "Tối hôm qua xảy ra chuyện nghiêm trọng."
"Chuyện gì vậy?"
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của chú Lý, Đại Ninh liền biết, e là một chuyện thật sự "nghiêm trọng" .
"Tối hôm qua cô hai cắt cổ tay tự sát."
Đại Ninh sửng sốt hai giây, mừng như điên: "Thật sao? Chết chưa?"
Khóe miệng quản gia Lý giật giật: "Vẫn chưa, cậu Kỷ đã kịp thời đưa cô ấy đi bệnh viện. Bởi vì việc này mà tối qua ông chủ ngủ rất muộn. Cô cả, cô không nên tỏ ra vui mừng như vậy, bị người khác trông thấy sẽ có lời ong tiếng ve."
Đại Ninh không vui nói: "Không chết sao. Không chết chính là khổ nhục kế nha."
Quản gia Lý lắc đầu.
Bất kể có phải là khổ nhục kế hay không, một chiêu này rất hữu dụng.
Nhân khẩu nhà họ Kỷ đơn bạc, sự thiên vị của ông chủ và lựa chọn của cậu Kỷ đều đặt Kỷ Điềm vào tình thế vô cùng lúng túng.
Hết lần này tới lần khác Kỷ Điềm cũng rất quyết đoán, trực tiếp tự sát.
Lần tự sát này của cô ta dẫn dắt dư luận đi về một hướng. Tối hôm qua đám người hầu ồn ào suy đoán, cô hai cũng đã lấy cái chết để chứng minh rồi, có khi nào cô cả mới là người bịa chuyện, cướp bạn trai của cô hai, còn ép người ta phải tìm chết không.
Chuyện này ông cụ không cho người truyền ra ngoài, cũng không ai dám nói lung tung.
Trong lòng quản gia Lý có chừng mực, cũng không nói cho Đại Ninh mấy lời đồn đại của đám người hầu.
Hai ngày này, Đại Ninh và Kỷ Điềm đều có không ít kích thích.
"Cậu nói xem tại sao cô ta có thể tự giày vò mình như thế nhỉ? Mặt cũng đã thành như vậy rồi còn cắt tay tự sát." Đại Ninh vô cùng hoang mang, hỏi Thanh Đoàn: "Cô ta không chê làm vậy sẽ rất xấu xí sao?"
Mấy ngày nay Thanh Đoàn đã thấy nhiều mưa đạn, hiện tại chỉ là muỗi mắt (1). Nó mê man, vừa nỗ lực chuyển vận may cho cô, vừa trả lời: "Kỷ Mặc Giác lại bắt đầu thương tiếc cô ta, đó chính là một biện pháp hữu dụng."
Một thiên kim vừa được tìm về, bị người nhà coi khinh đến mức phải tự sát, kiểu gì cũng sẽ có chút áy náy với cô ta.
Đại Ninh im lặng.
Thanh Đoàn ngẫm thấy hai ngày này cô nhóc đáng thương này cũng không dễ dàng, vội vàng an ủi: "Cô đừng sợ, trong lòng người nhà cô, cô mới là người quan trọng nhất!"
"Tôi đang nghĩ: " Đại Ninh cười hì hì: "Tôi cũng giả vờ tự sát, sau đó nói với anh trai thân yêu là bởi vì Kỷ Điềm mà tôi không sống nổi nữa, anh ta có thể giúp tôi giết chết Kỷ Điềm không nhỉ?"
Thanh Đoàn: "..." Kỷ Đại Ninh vẫn đang còn nhớ thương chuyện "mượn đao giết người" này, lại còn biết học tập và áp dụng nữa chứ! Sao cô không lên trời luôn đi.
Nhưng Đại Ninh rất sợ đau, mà lại không có kiểu chết nào là không đau. Nếu như chơi quá trớn, chết nhiều không đáng. Cô giả chết một lần, Triệu Dữ chưa đến ba năm đã cưới vợ mới. Đàn ông không có gì tốt, Đại Ninh sẽ không tự hại mình. Những lời này cũng chỉ là tiện miệng nói vui, trêu chọc Thanh Đoàn ngốc đến đáng thương mà thôi.
"Tôi không cần giả vờ, tôi thực sự bị thương." Đại Ninh sờ sờ cổ tay mảnh khảnh, không thèm che giấu ác ý dày đặc trong mắt: "Cho nên, tôi muốn Triệu Dữ phải chết."
Trần Cảnh là đứa con của vận mệnh, dưới tình hình có nhiều vận may hơn Triệu Dữ, anh sẽ không thể bị giết chết.
Cô đi tìm Trần Cảnh.
Lần đầu tiên Đại Ninh cảm thấy cái thứ đạo trời này có thể xem là đồ tốt. Nếu chuyện đã như vậy thì cứ để Trần Cảnh trở thành "Ngôn Cảnh" mạnh mẽ trong tiểu thuyết đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất