Đại Ninh đi vào. Cô biết có thể Trần Cảnh đã xảy ra chuyện, nhưng cô không ngờ anh lại bị thương nghiêm trọng như vậy.
Đôi môi anh tái nhợt khô nứt, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô.
Giống như đột nhiên quay trở lại thật lâu trước đây, lần đầu tiên gặp nhau trong hẻm nhỏ, trên người anh bọc một tầng băng cứng, lộ ra vẻ lạnh lẽo khó mà tiếp cận.
Đại Ninh mới không thèm quan tâm anh đã xảy ra chuyện gì. Cô yếu ớt tựa vào đầu vai anh, ríu rít oán giận.
"Trần Cảnh, người ta bị bắt đi vài ngày, còn gửi tin nhắn cầu cứu anh, sao anh không tới cứu em?"
Trần Cảnh giương mắt lên, trong ánh mắt rốt cuộc có chút biến hóa.
anh đẩy cô ra, mở điện thoại, bên trong truyền đến một đoạn đối thoại.
Người đàn ông nói: "Trần Cảnh có quan hệ thế nào với em."
Giọng thiếu nữ nũng nịu: "Không có quan hệ gì hết. Em chỉ lừa anh ta cho vui thôi. anh ta đúng là ngu ngốc, em nói em thích anh ta, anh ta còn tin là thật."
"Nhưng anh rất tức giận, em nói phải làm sao bây giờ."
Thiếu nữ nói: "Anh lợi hại như vậy, xử lý anh ta là được rồi!"
Người đàn ông cười rộ lên.
"Không đau lòng sao?"
"Ra tay tàn nhẫn một chút cũng không thành vấn đề, em ghét bị anh ta dây dưa."
Đoạn ghi âm này rất ngắn, chỉ khoảng hai mươi giây, Đại Ninh và Thanh Đoàn nghe mà ngẩn ra.
Tình huống gì đây? Từ trước đến nay đều là nữ phụ "ác độc" Đại Ninh bịa chuyện hãm hại người khác, đây vẫn là lần đầu tiên cô bị người ta hãm hại.
Cô gần như phản ứng ngay lập tức, tên khốn Triệu Dữ này! A a a thật sự là tức chết cô! Khó trách ánh mắt Lý Minh nhìn cô đều là hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Trách không được ngày ấy, Triệu Dữ không thèm ngăn cản Đại Ninh phát tín hiệu cầu cứu. Phỏng chừng sau khi Trần Cảnh nhận được tin nhắn này thì lập tức tới cứu cô, rồi vừa đúng lúc bị mai phục, suýt chút nữa bỏ mạng. Sau khi anh sống sót rời khỏi chỗ đó, Triệu Dữ liền gửi đoạn ghi âm này cho anh.
Đúng thật là lửa cháy đổ thêm dầu, họa vô đơn chí. Lúc nghe được đoạn ghi âm này, có lẽ Trần Cảnh còn khó chịu hơn cả chết.
Cái này còn chưa hết, Trần Cảnh ra hiệu cô nhìn bức ảnh tiếp theo.
Trên điện thoại của Trần Cảnh, thiếu nữ ngồi trong ngực một người đàn ông, mỉm cười ôm người đàn ông làm nũng.
Trong ảnh chính là Triệu Dữ và Đại Ninh. Bức ảnh này là thật.
Đại Ninh: "..."
Thanh Đoàn: "... Lần này có miệng cũng không thể nói rõ."
Đại Ninh: "Không, có miệng là có thể nói rõ. Ai chẳng biết nói nhảm chứ."
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, cô cúi đầu hôn lên môi Trần Cảnh một cái. Cô cả phùng má, tủi thân làm nũng: "Không ngờ anh lại đi tin tưởng mấy thứ này, không tin em. Người ta bị người xấu bắt đi, sợ muốn chết, thật vất vả mới trốn ra được, lại còn bị anh nghi ngờ. Anh ta không cho em ăn, ngược đãi em, huhuhu em mới vừa về đã đi tìm anh, anh còn không chịu tin người ta."
Trần Cảnh không nói tin, cũng không nói không tin. Kỷ Đại Ninh quá giỏi gạt người, đến bây giờ, cái gì là thật, cái gì là giả đã khó mà phân biệt rõ ràng.
"Bởi vì em mà anh bị thương nên anh không cần em nữa sao?" Đôi mắt to của cô long lanh ánh nước, giống như chỉ cần anh nói không cần cô, cô sẽ khóc ầm lên.
Trần Cảnh yên tĩnh nhìn cô. Một hồi lâu sau, anh rốt cuộc cũng giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho cô.
Cửa phòng bệnh bị người gõ vang, một người đàn ông trung niên cười tủm tỉm bước vào, lễ phép hỏi.
"Cậu Ngôn, bác sĩ muốn thay thuốc cho cháu, cháu thấy có tiện không?"
Trần Cảnh buông bàn tay đang nâng lên xuống, nhẹ gật đầu: "Có thể."
Đại Ninh quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt xanh tím của Quan Tái Thường.
Quan Tái Thường ngoài cười nhưng trong không cười: "Cô cả Kỷ, nghe cậu Ngôn nhà chúng tôi nói họ Quan tôi đây ngấp nghé sắc đẹp của cô. Mặc dù cô quả thật rất đẹp, nhưng trò đùa kiểu này đừng nên nói thì hơn. Tôi đã có người trong lòng, vào quan tài cũng sẽ không đổi. Cũng may mà lần này cô 'xảy ra chuyện', để tôi đây có cơ hội chứng minh mình trong sạch."
Nếu như không phải Quan Tái Thường đuổi tới kịp thời: "cậu Ngôn" nhà bọn họ đã bị người đàn ông tàn nhẫn ở Ổ Đông kia giết chết.
Trước đó, Quan Tái Thường còn bị "Trần Cảnh" đánh một trận tơi tả.
Mẹ nó chuyện này Quan Tái Thường thật sự là oan phát khóc! Hết lần này tới lần khác đây là con ruột của Vận Như, ông ta yêu Vận Như, lại càng xem "Ngôn Cảnh" như con ruột.
Đại Ninh nhìn Quan Tái Thường, lại nhìn Trần Cảnh, sống không còn gì luyến tiếc vùi khuôn mặt nhỏ vào lồng ngực Trần Cảnh.
Trần Cảnh, hay phải gọi là "Ngôn Cảnh", nói: "Đứng dậy!"
Đại Ninh buồn bực nói: "Em không đứng. Có phải vì lão già xấu tính này mà anh không yêu em nữa không?" Cô biết xe đã lật, dứt khoát chơi xấu.
Quan Tái Thường âm trầm nhìn của nợ bảo bối nhà họ Kỷ, rồi vội vàng nhìn về phía Ngôn Cảnh.
Bây giờ cậu Ngôn đã biết thân phận thật sự của mình, sau này muốn bao nhiêu cô gái thiện lương xinh đẹp đều được, sẽ không đến mức thấy sắc mờ mắt, vẫn còn thích cô nhóc xấu xa nhà họ Kỷ này đi!
Trần Cảnh và Quan Tái Thường nhìn nhau, đôi mắt màu nâu xám của anh trong vắt như vừa được gột rửa. Giây tiếp theo, anh vươn tay, lặng lẽ ôm chặt Đại Ninh.
Thái độ của anh không cần nói cũng biết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất