Quả nhiên không bao lâu, người thừa kế mới quay về của nhà họ Ngôn kia đã đến thăm hỏi.
Đã được Đại Ninh thông báo từ sớm, lúc này ông nội Kỷ biểu hiện rất bình tĩnh.
Đám người hầu thò đầu ra nhìn. Bọn họ không biết hai nhân vật đang làm mưa làm gió ở thủ đô này lần lượt đến đây thăm hỏi là có mục đích gì, còn tưởng rằng sắp tai vạ đến nơi.
Ngôn Cảnh ở lại nhà họ Kỷ rất lâu, thậm chí buổi tối còn được ông cụ giữ lại ăn cơm.
Trên bàn cơm, Kỷ Mặc Giác vẫn luôn lạnh mặt, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh.
Ngôn Cảnh liếc anh ta một cái, cũng không có ý lấy lòng "em vợ", cụp mắt múc canh đậu xanh cho Đại Ninh. Kỷ Đại Ninh rất để ý đến việc uống canh đậu xanh. Thời tiết tháng bảy nóng bức, canh đậu xanh phải được đông lạnh qua, còn phải cực kỳ ngọt, lúc múc không được có một chút xíu đậu xanh nát nào.
Không nhìn ra được ông nội Kỷ có hài lòng với Ngôn Cảnh hay không, nhưng Kỷ Mặc Giác thì cực kỳ không hài lòng!
Vậy mà ông nội lại bằng lòng để thằng nhãi nhà họ Ngôn này đính hôn với Đại Ninh!
Buổi đính hôn còn ấn định vào cuối tháng 7 này nữa chứ.
Kỷ Mặc Giác nghiến răng hàm, nhe răng cười với Ngôn Cảnh: "Cậu Ngôn này, nghe nói mẹ kế anh rất yêu mến cậu anh, còn yêu lên tận giường. Đoạn thời gian trước trong dạ tiệc từ thiện của một người bạn tôi còn gặp ba anh nữa. Anh đoán xem ông ta đang làm gì? Ông ta ôm eo một người mẫu trẻ tuổi, trẻ đến mức nào anh biết không? Nhiều lắm chắc là mười bảy tuổi. Tôi nói chứ nhà anh thú vị như vậy, chẳng lẽ là rắn chuột một ổ sao?"
Động tác của Ngôn Cảnh dừng lại.
Ác ý trong mắt Kỷ Mặc Giác rõ rành rành, anh ta biết Ngôn Cảnh là người cà lăm, hết lần này tới lần khác mấy chuyện này còn là sự thật mất mặt, Ngôn Cảnh hoàn toàn không có cách nào phản bác.
Ngôn Cảnh còn chưa lên tiếng, ông cụ Kỷ đã vỗ cái bộp lên bàn, quát lớn: "Kỷ Mặc Giác, ăn cơm của cháu đi, sao lại nói chuyện hỗn hào như vậy."
Dứt lời, ông cụ lại nói với Ngôn Cảnh: "Ngôn, cháu đừng để ý, thằng nhóc này nhà ông không có quy củ, ông sẽ dạy dỗ nó thật tốt."
Kỷ Mặc Giác bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Anh ta chuyên môn đâm vào chỗ đau của Ngôn Cảnh, một hồi thì tỏ vẻ kinh ngạc vì tật cà lăm của anh ta, một hồi thì nói về vết sẹo trên yết hầu, còn nói đến cả hoàn cảnh lớn lên của Ngôn Cảnh.
Ông cụ Kỷ tức giận đến mức đập mạnh gậy chống xuống sàn, hận không thể đè Kỷ Mặc Giác ra đánh một trận.
Ngôn Cảnh khẽ mím môi, ngón tay siết thật chặt.
Dưới mặt bàn, bàn tay mềm mại của Đại Ninh chui vào lòng bàn tay Ngôn Cảnh.
anh nghiêng đầu nhìn cô, Đại Ninh vùi khuôn mặt nhỏ ăn cơm, bộ dáng rất là nghiêm túc. Trong mắt Ngôn Cảnh lộ ra ý cười, thấp giọng nói: "Không sao."
anh lặng lẽ nắm chặt tay Đại Ninh, bữa cơm này mặc kệ Kỷ Mặc Giác trêu chọc ra sao, vẻ mặt Ngôn Cảnh cũng không thay đổi nữa.
Ai cũng có thể nhìn ra sự vui mừng trong mắt Ngôn Cảnh. Nói cho cùng chính anh cũng không ngờ tới, ông cụ Kỷ sẽ đồng ý chuyện của anh và Đại Ninh.
Trước khi đến đây, Ngôn Cảnh đã biết nhà họ Kỷ và nhà họ Ngôn có hiềm khích từ lâu, anh không bị đuổi ra ngoài là tốt lắm rồi. anh cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, thế nhưng thật không ngờ sự tình lại phát triển thuận lợi ngoài dự tính.
Sự vui vẻ trong mắt Ngôn Cảnh khiến Kỷ Mặc Giác cực kỳ chướng mắt. Anh ta ném đũa, tức giận nhìn Đại Ninh đang thờ ơ ăn cơm: "Ông đây ăn no rồi."
Nói xong, anh ta rời khỏi bàn ăn. Thấy Đại Ninh vẫn không nói gì, còn anh ta như con tôm cái tép nhảy tanh tách cả đêm, sắc mặt Kỷ Mặc Giác càng đen hơn.
Ông nội Kỷ mặc kệ anh ta phát điên cái gì, nói với Đại Ninh: "Ninh Ninh, cháu tiễn Ngôn về đi."
Đại Ninh thẳng thừng nói: "Tự anh ấy về đi chứ. Bên ngoài nóng như vậy, cháu không muốn đi ra ngoài đâu."
"Ninh Ninh!"
Ngôn Cảnh lập tức nói: "Để cháu, tự đi, Đại Ninh, không cần, tiễn đâu ạ."
anh sờ sờ mái tóc cô, cầm áo khoác đứng dậy cung kính cúi chào ông nội Kỷ một cái, sau đó mới rời khỏi biệt thự nhà họ Kỷ.
Trước khi ra cửa, Ngôn Cảnh quay đầu.
Trước bàn ăn, Đại Ninh đang bưng một bát sứ nhỏ màu hồng nhạt, cười ngọt ngào với anh.
Ngôn Cảnh không nhịn được nở nụ cười.
Tâm tình hỏng bét trong khoảng thời gian này cũng hóa thành hư không vì tin vui hôm nay. Có lẽ anh nên thử tin tưởng cô một lần nữa.
Có lẽ cô thực sự bắt đầu nghe lời, quyết định không dính dáng gì đến Triệu Dữ nữa, bằng không cô đã không đồng ý đính hôn với anh.
Đời này Ngôn Cảnh sống lang bạt khắp nơi, không người nào theo, không chỗ nào đi, đây là lần đầu tiên hạnh phúc cách gần anh như vậy, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
anh thậm chí không thể nào giữ vẻ mặt lạnh lùng, đáy mắt đều là ý cười ấm áp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất