Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Chuyện này nói ra thật đúng là dở khóc dở cười  

             Kể từ khi Thanh Đoàn trông thấy đất liền, nó và Đại Ninh vẫn lênh đênh trên biển thêm ba ngày nữa.  

             Có những nơi nhìn thì gần, nhưng thực tế lại không thể trôi qua được.  

             Ngày đầu tiên đi ngược dòng nước biển, nó và Đại Ninh càng ngày càng xa đất liền. Thanh Đoàn trơ mắt nhìn bọn họ trôi xa, Đại Ninh lấy kính râm nhặt được trên biển ra đeo vào mắt, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.  

             Ngày hôm sau thuận gió, nhưng mà sai phương hướng, ban đêm còn mưa như trút.  

             Đến đêm ngày thứ ba, cuối cùng bọn họ cũng chạm đến đất liền.  

             Cả người Đại Ninh nằm nhoài trên bãi cát, trong mái tóc xoăn của cô còn mắc một con cá bơn nhỏ.  

             Cát dần dần vùi lấp người cô, nhưng cô vẫn không muốn cử động dù chỉ là một ngón tay.  

             Thanh Đoàn: "Đại Ninh, chúng ta phải đi tìm đứa con thứ ba của vận mệnh, mặc dù chậm mất hai tháng nhưng cô không nên cam chịu, phải có niềm tin vào bản thân mình."  

             "..."  

             Thanh Đoàn: "Cô phấn chấn lên chút, đã lên bờ rồi, hoàn cảnh nơi này không tốt, nếu như bị ai nhìn thấy thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đấy."  

             "..."  

             Thanh Đoàn yên lặng mấy giây: "Xin hỏi Đại Đại đầy sức sống, xinh đẹp đáng yêu nghiêng nước nghiêng thành nhất thế giới có ở đây không?"  

             Cuối cùng thiếu nữ cũng lật người ra.  

             "Có nha." Cô vui sướng trả lời.  

             Thanh Đoàn: "..."  

             Thế là Thanh Đoàn dỗ dành đồ quỷ ngây thơ này đứng lên, Đại Ninh đi lên phía trước chưa đầy năm mươi mét thì trông thấy một con rắn độc đang thè lưỡi xì xì trên cây.  

             Một người và một cục tròn sững sờ hồi lâu, Đại Ninh khóc lóc chạy về chỗ cũ, một lần nữa vùi mình vào trong cát.  

             Lúc này, dường như Thanh Đoàn có thể nghe hiểu tiếng lòng của cô.  

             —— Chẳng thà lênh đênh trên biển cho rồi.  

             Trước kia ở thôn Hạnh Hoa, một con côn trùng nhúc nhích ngọ nguậy thôi cũng có thể dọa cho cô khóc rối tung rối mù, bây giờ nhóc yếu ớt này trông thấy rắn độc còn có thể chạy về rồi mới khóc đã là tiến bộ cực kỳ lớn.  

             Lần này Thanh Đoàn có dỗ thế nào cũng vô dụng, cho dù có gọi cô là ba ba, cô cũng chỉ thở không ra hơi, nức nở nghẹn ngào, mặt mũi đầy cát.  

             Chẳng trách nữ phụ chỉ mãi là nữ phụ, trông chờ cô có thể kiên cường dũng cảm quả đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.  

             Thanh Đoàn như người bố già sầu khổ.  

             Thôi thì bọn họ cứ loanh quanh trong phạm vi mấy mét này vậy. Kỷ Đại Ninh nhỏ người yếu ớt như thế, lỡ như đi ra ngoài đụng trúng ai còn không phải bị giày vò chết sao!  

             Nó vẫn luôn ở trong trạng thái không có năng lượng, hoàn toàn không có cách nào bảo vệ cô. Thanh Đoàn không tiếp tục khuyên nữa, Đại Ninh không biết "đảo tội ác" là nơi như thế nào, nhưng nó thì rất rõ ràng.  

             Đây là vùng đất duy nhất trên thế giới bị vứt bỏ.   

             Rắn độc mãnh thú nhiều không kể xiết, tội phạm cặn bã cũng bị ném hết lên hòn đảo này, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt.  

             Đảo tội ác chỉ có vào chứ không có ra, nếu chẳng may có thuyền bị mắc cạn ở chỗ này thì cũng đành phải chấp nhận số phận đi lên đảo. Nếu như chỉ có một người sống ở đây, vậy đó chính là phiên bản người thật của Robinson ngoài đảo hoang.  

             Nhưng điều khác biệt chính là, ở trên đảo có tổng cộng hơn nghìn người. Nơi này không có pháp luật, không có lương thiện, giữa người và người ngoại trừ sống còn cũng chỉ còn lại ác ý.  

             Cho nên mới được gọi là "đảo tội ác" .  

             Ở trên đảo có rất ít phụ nữ, bộ dáng này của Đại Ninh chẳng khác gì đói bụng cả đời thì nhìn thấy một miếng thịt, chỉ sợ còn chưa tìm được Thời Mộ Dương đã bị người cắn nuốt sạch sẽ.  

             Nghĩ tới đây, Thanh Đoàn dứt khoát không tiếp tục khuyên cô đi vào rừng cây nữa.  

             Dù sao đứa con thứ ba của vận mệnh và nữ chính cũng đã vậy rồi, thôi thì phó thác cho ông trời đi.  

             Mấy ngày kế tiếp, Thanh Đoàn nhìn Đại Ninh biến truyện công lược thành truyện điền văn.  

             Cô tìm được một cái sơn động nhỏ và nông bên bờ biển, ban ngày cuộn tròn trong đó ngủ, đến khi mặt trời sắp lặn thì thở hổn hển ôm một cành cây dài đi chọc mấy cây dừa bên bờ biển.  

             Đảo tội ác thiếu nước ngọt, đồ ăn thì cần phải đi săn. Nước dừa có thể dùng làm nước ngọt, còn cơm dừa thì có thể miễn cưỡng lót dạ.  

             Cuộc sống của Đại Ninh trôi qua rất đáng thương, chớp mắt khuôn mặt nhỏ đã gầy đi trông thấy.  

             Thanh Đoàn không thể tiếp tục bảo vệ cô, chỉ có thể nghẹn suýt nổ phổi, xua đuổi mấy con vật có độc và côn trùng lúc nhúc ở gần đó.   

             Nó mong ngóng Đại Ninh có thể sớm gặp được con trai của vận mệnh, thế nên động viên nói: "Đừng sợ, gặp được Thời Mộ Dương thì sẽ tốt lên thôi. Tốt xấu gì anh ta cũng là chú nhỏ trên danh nghĩa của cô, sẽ không bỏ mặc cô."  

             Trong lòng nó còn ôm suy nghĩ may mắn, dù sao đây cũng là đứa con duy nhất của vận mệnh có giao tình với Đại Ninh, cho dù có chậm một bước thì hẳn là cũng dễ ở chung.  

             Nói đến chuyện này, Đại Ninh dụi mắt.  

             "Thời Mộ Dương..." Cô chậm rãi nói: "Tốt nhất là anh ta không nhận ra tôi."  

             "Vì sao?"  

             "Khi còn bé, anh ta có sống nhờ ở nhà tôi một năm, dùng danh nghĩa con trai riêng của ông nội. Bố mẹ tôi cho là anh ta đến để tranh giành gia sản, đối xử với anh ta không tốt lắm."   

             Thanh Đoàn có dự cảm không lành, run giọng hỏi: "Không, không tốt đến mức nào?"  

             "Không cho anh ta ăn cơm, nhốt anh ta ở trong lồng chó ngao Tây Tạng, người hầu còn đi tiểu lên mặt anh ta, bắt anh ta há mồm uống." Cô bấm ngón tay, nhẹ giọng đếm kỹ, cuối cùng cười hì hì nói: "Còn nữa..."  

             Thanh Đoàn không dám nghe tiếp.  

             "Hồi tôi khoảng năm sáu tuổi gì đó, thích nhìn anh ta mặc váy rơm khiêu vũ."  

             Thanh Đoàn sụp đổ.  

             Đại Ninh vẫn không quên chối tội, hùng hồn nói: "Khi còn bé người ta cũng không biết sau này anh ta sẽ rất lợi hại nha."   

             Được thôi, vậy thì trước kia cô cũng không thể lương thiện chút sao?  

             Không uổng là cả nhà bia đỡ đạn. Vốn còn cầu mong Đại Ninh sớm gặp được Thời Mộ Dương, hiện tại xem ra còn không bằng trốn xa chừng nào tốt chừng đó!  

             Nếu như bị nhận ra, Thời Mộ Dương còn không chơi chết cô sao!  

             Chưa đến hai ngày cây dừa ven biển đã bị ăn sạch, Đại Ninh buộc phải đi sâu vào trong.  

             "Đừng sợ, tôi đã đuổi rắn đi rồi, sẽ không dọa được cô."  

             Cô dụi mắt, vừa đói vừa uất ức.  

             "Đó là cái gì? Thơm quá."  

             Một bụi hoa màu trắng tỏa ra mùi thịt nướng thơm phức. Đại Ninh quả thật không thể dời bước, bị nó hấp dẫn tiến tới.  

             Nếu Thanh Đoàn có tóc, chắc cũng sẽ phải rụng sạch vì Kỷ Đại Ninh.  

eyJpdiI6ImpWNCt3ZkVVU1FDN1pSb0hyWHk2ZkE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9SV1h5Nlg1NDZSVXhNU3JGY1N2MXdNb1N5b2ZPMlcrVkQ2czVsMWlSZlJMZ3ZzdlVEQjRPSFhhaXhOeWFRWUtneUlSdTQzSVBDVmR5RklnbEJRVG1yMnlBdjRsQUVBMUdZK1NJNE9lUkpKVHUwQUJKZnV5TkxwMDA4QnNmMXp3cXE5VzhWQnJwc0hIcTEzT3dMNEpQOG1LWFZzbGhtUzRVZm9USXJKN1A3SEk5WUkzZWNnNEhiQTU4QkgxcXhuYVVxZFNCVlh5a3QxYmV5eWs0cFlDbXR2c0hRMkpiRXlGUVwvTm0xc09pdTN4UEFFZWV5aDJQT2I2aUVLWE11aXUyamZRYm5yQTJNdTBmSnJKVDBRVWNHK0FCenZVaGdQWEdwaXZLaWFKd05OWkdHXC9MYmVVUmJRSVY1bnA4T3ZEeXZ1SmRmXC85YVdyMDFZMlVVNnVhUVdnMjhkRkhYQ0x0MDcyM2d5VXJobVZxazNvdllObEJ2OVwvQlRGbjFlTGc4YlprbVVCXC9RU3NiMmVyQ0x5amwzMVwvNGo2SnJWdHphVWdyblNObDZTbHhaN0pHd1VObEdsMUpZbTB1MlBqdWtQUDdsUkVueXZwK3YxUnpsbXpjZ202bDJhZENaTjNaQzBNZ21nXC81TDNLeDRmemw1ZXhFaDFqV2pOQnJGdDFhUHc3NCIsIm1hYyI6IjYwZWQ3OTJiZmQ1MGM0NmMwMjI4NWNjZDA1OWY4MzhiMzA1NDcyODJlNDE0NTdkZjIwZDNiNjQ4Nzc0MTYzYTMifQ==
eyJpdiI6InRFQlY1OXhvcWpLeWhjb0dTdk1IOFE9PSIsInZhbHVlIjoic2E0aFM2S1hNMFY0WjhlUW4wRU03SWFXTm5WNkVPdHZBT1JvYkFvRzR6M0w4eGg3bTlkeHY0ejhUSkJOSjFTV1FzcXJrcm9OK3dwcWt0M1dzNzZKRFdVQ3VTTUVmYmpDcXhmN3o5K1VXMUJOMTdHbnU3ZzFySWdIYU4zUkhMS1R0UXdzTFpINEpnbnhwbEt2eWQzM2pCdHYxUlZHN09tY0lXejFMMWYxTk5BQmNVZXM5RDNYUFFQVHEyOFZhMXV4ak5qdjJqbmxSbmVoaGQ5QWZKNFVpcGtnZHEzYUVGcCtXOHVHUGhRWWhGUlY0NWdzblNneDRGS3YrWnlhVkh6UXZ4YURmM0Z5NU5Yd2RXaFwveFNoMmY3bktBOW5EYk1qK2lFeXBLbytHK0tIMitRR1phd2dcL0pwbVlsRThqY0ZHV2JDaUFtRlhRTTQ1a213T1dWOHNcLzVBRnh4ZjZkSmpTU1BCU3JZZWYrOEVKczNobVlFdHpsdlpoM3VTbjFkVDJTY0FnUElIQXpsR2lqVlBtSlNyZUEycElPcFdnWjNMMFZ2ekplbUJzMzRVTXZ1TUp1SGRtclV3c0N6dDJjRCtjaVZNbzk2SFNHR2x4M1lwbmRDZUUrV3c9PSIsIm1hYyI6IjlmZTZkMDhiZjZiZTlmNDlhMGVlNTlmMDRlNzc3YjU1YWYwZWFkYmM5YmZkZGZhYTA5MTIxNjNjZjk5MTEwMmYifQ==

             "..."

Ads
';
Advertisement