Cũng vì vậy mà khi treo thưởng, dưới tình huống không ai tìm ra Thiên Nhật Bạch, Thời Mộ Dương không mang theo người của mình đi tìm mà âm thầm đi theo mấy tiểu đội tới biên giới đảo Bắc, chuẩn bị chim sẻ núp đằng sau.
Không ngờ rằng lại nhặt được đứa cháu gái đáng yêu của anh ta.
Còn là đứa cháu gái thân yêu từ nhỏ đã có tâm tư ác độc.
Đại Ninh đi ở phía trước, ánh mắt Thời Mộ Dương cuối cùng cũng có thể dò xét cô không chút kiêng nể.
Bảy năm không gặp, cô cũng không còn là đứa nhóc năm xưa.
Lớn lên cũng không tệ, từ góc độ này anh ta có thể nhìn thấy đường cong kinh người trên người cô, còn cả bắp chân và mắt cá chân vừa trắng vừa mịn lộ ra ngoài kia nữa.
Bộ đồ này nhìn qua có vẻ là váy cưới, không biết là tên đàn ông không may nào lại bị cô đâm một dao.
Từ bé quái vật nhỏ này đã không có lương tâm. Anh ta khoan thai đánh giá cô, Kỷ Đại Ninh kế thừa sự ác độc của bố mẹ cô, nhưng cô lại lớn lên với một khuôn mặt cực kỳ ngây thơ trong sáng, cũng không biết là chế giễu ai.
Nhớ tới sự động tâm ngu xuẩn của mình thời niên thiếu, sắc mặt anh ta có vài phần vi diệu.
Hay lắm, coi như ông trời đối xử với anh ta không tệ, mặc dù phải đến cái nơi quỷ quái này, nhưng Kỷ Đại Ninh cũng đã rơi vào tay anh ta.
Không đánh chết cô, anh ta không tên là Thời Mộ Dương.
Đại Ninh đi phía trước, trong lòng đã mắng Thời Mộ Dương vô số lần.
Thanh Đoàn sợ cô gặp nguy hiểm, tự động đảm nhiệm vai trò của một chiếc radar nhỏ, thăm dò hoàn cảnh xung quanh.
Đại Ninh đi dọc theo con đường từng đi qua trước đó, trong phút chốc đã dẫn Thời Mộ Dương quay lại chỗ Thiên Nhật Bạch sinh trưởng.
Quả nhiên như cô nói, một mảng nhỏ Thiên Nhật Bạch đã bị cô ăn sạch sẽ, chỉ còn lại thân cây màu xanh nhạt.
Đúng là kỳ lạ, côn trùng độc bảo vệ ở vòng ngoài, hiếm có ai vượt qua được ranh giới, vậy mà Đại Ninh vừa lên bờ đã có thể đi vào vòng trong.
Nếu như cô xui xẻo, vừa rồi không ngồi trên tảng đá thuộc vòng trong, có lẽ cô đã có chung kết cục với đám đàn ông kia, bị côn trùng độc cắn nuốt sạch sẽ.
Thời Mộ Dương nhìn thân cây tàn tạ trước mặt, trầm thấp cười một tiếng.
"Tốt lắm."
Mẹ nó, thật đúng là bị cô xem như đồ ăn vặt, ăn sạch sẽ thật.
*
Sắc trời âm u, chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu mưa.
Thời Mộ Dương uể oải nằm trong hang động Đại Ninh tìm được, Đại Ninh ngồi trước cửa hang, dùng một chiếc lá lớn, miễn cưỡng che kín đỉnh đầu.
Khuôn mặt nhỏ của cô cũng như sắc trời này, âm u. Đã lâu rồi cô chưa tức giận và uất ức như vậy.
Thời Mộ Dương cong môi, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn của cô. Dù cô không quay đầu lại, anh ta cũng có thể đoán được trong lòng cô đang mắng gì.
Anh ta nhắm mắt lại, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người cô.
Anh ta lưu lạc trên đảo tội ác năm năm, đây là lần đầu tiên ngửi được mùi thơm của phụ nữ. Đúng là lâu thật.
Đại Ninh vốn đang ngồi xổm ở cửa hang, thế nhưng thời gian trôi qua, bụng cô đột nhiên đau nhói.
Đau như co rút. Cô nghẹn ngào một tiếng, sau đó cả người xụi lơ, ngã vào ngực Thời Mộ Dương.
Đôi mắt Thời Mộ Dương đầy ý cười như đang xem kịch vui, chăm chú nhìn cô.
Đại Ninh bắt được cổ tay của anh ta, rưng rưng nước mắt: "Đau quá... Anh cho tôi ăn thứ gì vậy?"
"Đoạn Tràng Hoàng Hôn, nghe êm tai không?"
Nghe cái tên là biết, mỗi ngày đến hoàng hôn, cái thứ biến thái này sẽ khiến người ta đau đớn kịch liệt.
Mẹ nó, đau chết mất!
"Cho tôi thuốc giải..." Trên trán cô toát ra một tầng mồ hôi lạnh, chỉ muốn cắn một cái trên vai Thời Mộ Dương.
Thời Mộ Dương siết cằm cô.
"Cô tưởng là ông đây sẽ nuông chiều cô sao? Kỷ Đại Ninh, đừng tự cho là đúng."
Đại Ninh nói năng không rõ, gằn từng chữ một: "Đúng vậy, năm đó không biết là ai, rõ ràng bị người ta tra tấn mà vẫn thấp hèn thích con gái nhỏ của bọn họ, gọi tới là tới như một thằng ngu, đáng đời bị người ta đùa bỡn."
Ý cười trên khóe miệng Thời Mộ Dương chậm rãi biến mất, đôi mắt tối đen nhìn cô.
"Bảo bối, xuỵt, im lặng! Đừng có tìm đường chết." Anh ta che môi của cô, nửa bên mặt ẩn trong bóng tối: "Cô cũng biết là tính tình chú nhỏ không tốt lắm. Chỉ sợ một lúc nào đó không cẩn thận lại giết chết cô mất."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất