Người trên đảo tội ác xưa nay không hề cảm thấy những việc này có gì không đúng.
*
Mặt trăng trên đảo vừa lớn vừa tròn.
Ánh trăng chiếu sáng khắp nhà tù, Thời Mộ Dương khoác một tay lên đầu gối, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thân thể này quá yếu đuối, chỉ là không ăn cơm tối thôi mà anh đã khó cử động tay chân.
Thời Mộ Dương không thể hiểu phụ nữ sống thế nào. Anh cảm thấy mỗi giây mỗi phút, sức lực của mình đều bị rút đi một lượng lớn. Anh vốn là người uể oải lười biếng, nhưng đó là vì anh thích hưởng thụ, thích cuộc sống xa hoa. Nhưng kể từ khi tiến vào thân thể này, đến cả sờ thử cơ thể phụ nữ cực phẩm này một lần anh cũng không có tinh thần.
Có lòng mà không đủ lực, Kỷ Đại Ninh thực sự yếu đến nỗi làm người ta giận sôi gan.
Mệt cho cô ở trong cái thân thể này mà vẻ mặt vẫn có thể phong phú như thế.
Anh giống như cá ướp muối, dứt khoát vùi người vào góc tường, chờ Kỷ Đại Ninh tỉnh dậy đi tìm anh.
Hiện tại hai người hoán đổi thân thể, Kỷ Đại Ninh sẽ không đến nỗi để cho anh chết trong tù. Anh không cho phép Kỷ Đại Ninh mạo phạm mình, cho nên mới cảnh cáo cô một chút, hi vọng nhóc xấu xa nhớ kỹ lần giáo huấn này, không nên tùy tiện chọc giận anh.
Ngược lại Kỷ Điềm, nhớ tới người phụ nữ này, ánh mắt anh hơi híp lại.
Anh không ngại phụ nữ có tâm kế, thế nhưng nếu cái mưu kế này lại được dùng trên người mình thì anh cực kỳ không vui.
Cho dù cô ta đã thừa nhận yêu mình thì cũng không thể triệt tiêu cảm giác bạo ngược khi phải làm tù nhân của anh vào lúc này.
Lồng sắt sát vách ầm ĩ, ngôn từ ô uế khó nghe. Trong phòng giam nồng nặc mùi máu tanh hôi hám, còn có vài tiếng kêu la thảm thiết không rõ tiếng.
Nếu thật là một người phụ nữ bình thường, giờ phút này có lẽ đã sợ hãi run lẩy bẩy.
Thời Mộ Dương vẻ mặt bình tĩnh nhắm mắt lại.
Nhìn lắm thành quen.
Những thứ này vốn là và cũng là thủ đoạn anh thường xuyên sử dụng.
Khi ánh trăng chiếu rọi xuống sàn nhà tù, có vài âm thanh sột sà sột soạt vang lên. Anh mở mắt ra nhìn thì phát hiện cửa phòng giam của mình đã bị mở ra.
Thời Mộ Dương có chút kinh ngạc, con mắt híp lại.
Ngay sau đó, một điềm báo không lành khiến anh phải lập tức ngồi bật dậy.
Xung quanh có tiếng leng keng leng keng, là âm thanh của xiềng xích phát ra. Mấy thân hình cao lớn mỉm cười xuất hiện ở cửa ra vào.
"Chỗ này thật sự nhốt một con đàn bà? Ông đây đã bốn năm chưa hưởng thụ mùi vị phụ nữ, cho dù là một bà già ông đây cũng phải làm trước."
Trong giây lát đôi mắt của Thời Mộ Dương trở nên lạnh lùng sắc bén. Anh vô thức sờ vòng ngọc đen trên cổ tay, kết quả không sờ thấy.
Lúc này anh ta mới nhớ tới, hiện tại anh đang dùng thân thể phụ nữ vô dụng, thứ thuốc duy nhất để tự vệ sáng nay đã ném lên người Kỷ Đại Ninh!
Anh khẽ chửi thầm một tiếng, mà những người kia đã nhích lại gần.
Tác giả có lời muốn nói: Bọn đàn ông: Khà khà khà!
Thời Mộ Dương: ...
Thanh Đoàn lo lắng nói: "Đại Ninh, mau tỉnh lại."
Lúc Kỷ Điềm trộm chìa khoá, người khác không biết nhưng Thanh Đoàn lại thấy được. Cái đầu của nó không thông minh lắm, nhưng ở thời điểm này, không cần đoán cũng biết Kỷ Điềm muốn làm gì Thời Mộ Dương.
Đó chính là thân thể của Đại Ninh!
Thuốc mà Thời Mộ Dương hạ có thời gian tác dụng quá dài, nó gọi đến trưa, Đại Ninh mới mơ màng mở mắt ra.
Cô ngồi dậy từ trên giường, cực kỳ tức giận, khuôn mặt nhỏ phồng lên như cá nóc, định vén tay áo đi chỉnh đốn người: "Tên chó chết Thời Mộ Dương kia lại dám hạ thuốc tôi."
"Trước tiên khoan đã tính toán chuyện này, bây giờ Thời Mộ Dương đang ở trong phòng giam đảo Bắc, có lẽ đã xảy ra chuyện rồi. Kỷ Điềm trộm chìa khoá trên người cô đưa cho bà Sài. Cô chậm thêm chút nữa, e là thân thể của cô và tinh thần của Thời Mộ Dương khó mà giữ được trong sạch."
Đại Ninh nghe vậy, vô thức cười trên nỗi đau của người khác.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất