Trong mắt Kỷ Điềm lóe lên vẻ chán ghét, nhưng chuyện đến nước này, cô ta đã không thể lui được nữa. Cô ta vuốt ve gáy người đàn ông, cố nhịn buồn nôn nghênh đón anh ta.
Một tên khác thấy vậy thì liếm môi, cũng sán người tới gần.
Quần áo rơi đầy đất, Kỷ Điềm vừa buồn nôn vừa suy nghĩ, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ giết chết bọn họ, như vậy thì sẽ không ai biết được quá khứ này của cô ta, cô ta cũng có thể giả vờ như không có gì xảy ra.
*
Thời Mộ Dương trở về, trông thấy người đầu tiên dùng danh nghĩa tỏ tình lừa gạt anh, hại anh bị đánh gãy một chiếc xương sườn năm đó.
Thiếu nữ vẫn giữ nguyên cái tư thế hồi trưa, nằm lỳ trên giường, đến cả đầu ngón tay cũng không thèm nhúc nhích.
Thời Mộ Dương thâm trầm nhìn cô.
Tâm tình vui vẻ vì vừa trừng trị xong Kỷ Điềm, sau khi nhìn thấy cô lại không thể nào duy trì được nữa.
Anh nhìn hộp cơm đặt trên bàn nhỏ, phát hiện không thiếu một miếng nào.
Thời Mộ Dương sầm mặt lại.
Con hàng này một ngày rồi không ăn là muốn chết phải không?
Thời Mộ Dương nắm chặt bờ vai cô, bế người lên.
Cô bị nhấc bổng giữa không trung, mê man dụi mắt, không rõ tại sao mình lại lơ lửng thế này.
Thời Mộ Dương hỏi: "Muốn chết?"
Cô cả theo bản năng phản bác: "Đồ đần mới muốn chết, tôi muốn sống một trăm năm."
Thời Mộ Dương vứt cô xuống bàn nhỏ bên cạnh, cô đổ người ra sô pha như không có xương cốt, biến thành một cục tròn trắng nõn nà.
"Những nhục nhã cô gây ra cho tôi, tôi còn chưa báo thù. Nếu cô dám chết như vậy, ông đây sẽ không để yên cho cô."
Anh thô bạo mở hộp cơm ra, xúc một thìa đút vào miệng cô.
Sức lực của anh ta rất lớn, Đại Ninh hoài nghi anh ta muốn đụng gãy răng mình.
Cô ngậm chặt miệng, bị lăn qua lăn lại như thế, Đại Ninh cuối cùng cũng tỉnh táo. Cô mở to đôi mắt đầy sương mù mông lung, có đánh chết cũng không mở miệng.
"A, thái độ này của cô là sao. Muốn chết thì nói, ông đây cho cô một dao, đỡ cho cô phải bày ra bộ dáng không muốn sống này."
Cô quay đầu sang chỗ khác, tránh khỏi cái thìa bị anh cầm như hung khí.
Thiếu nữ mang theo giọng mũi, ghét bỏ nói: "Cơm lạnh rồi."
Thời Mộ Dương nhíu mày: "Phiền phức."
Nói thì nói thế, nhưng sau một lát, có một người phụ nữ trung niên đưa một phần cơm khác tới. Bà ta đi vào cũng không nhìn loạn, đặt hộp cơm xuống rồi đi ngay.
Thời Mộ Dương xúc bừa một thìa, lại dí sát môi cô.
Cô cả sắp đói chết rồi, lần này rất hợp tác há miệng.
Môi của cô đỏ bừng, là môi anh đào tiêu chuẩn, khéo léo xinh xắn, cô thậm chí còn không thể ngậm hết thìa trong tay Thời Mộ Dương.
Anh vừa cho ăn vừa châm chọc.
"Cô tưởng là mình còn đang ở nhà họ Kỷ sao, bày ra bộ dáng cô cả cho ai xem."
"Ăn chậm như vậy, cho heo ăn còn nhanh hơn đút cho cô."
"Không ăn trứng gà, không ăn củ cải trắng, con chó cũng không kén chọn bằng cô..."
Cô giương đôi mắt ướt át nhìn anh, Thời Mộ Dương lập tức không cằn nhằn nổi nữa, anh hung ác đút xong một thìa cuối cùng, sau đó nói: "Ăn no rồi thì cút."
Cô cả coi anh như là một thiết bị nói bậy hình người, cất giọng ngọt ngào nói: "Người ta muốn tắm rửa."
Thời Mộ Dương ồ một tiếng.
Nhớ tới điều gì, anh híp mắt xách cô lên, lộ ra một nụ cười ác ý.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất