Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Quả nhiên mấy ngày kế tiếp, Thời Mộ Dương tạm dừng đóng thuyền, cũng không có ý định tuyên bố khởi động lại.  

 

 

Sát vách đôi khi sẽ có tiếng huýt sáo, còn có tiếng cười khanh khách của phụ nữ.  

 

Lần này Thời Mộ Dương không để cô nhìn nữa. Anh trở nên vô cùng lạnh nhạt với cô, có một đêm sét đánh, anh cũng không sang ôm Đại Ninh về phòng mình ngủ như trước.  

 

Đại Ninh cũng không quan tâm rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì, cô càng ngày càng suy yếu.  

 

Có đôi khi ngủ một giấc chính là cả ngày, nếu như không có Trương Phương Phương sẩm tối đến nhìn cô, đánh thức cô dậy thì đến cả cơm cô cũng quên ăn. Thoáng chốc cô gầy đi không ít.  

 

Thời Mộ Dương không quan tâm tới cô. Cô khác với Kỷ Điềm, tính cách cô vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, một khi lạnh lùng thì sẽ không dễ có cảm tình, một khi cứng rắn thì sẽ không khuất phục bất cứ ai.  

 

Dung nhan kiều diễm của cô dần có vài phần suy nhược ốm yếu.  

 

Thẳng đến xế chiều hôm ấy, lồng ngực cô như bị cái gì bóp nghẹt, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau đó lâm vào hôn mê.  

 

Bên tai vang lên tiếng bước chân hoảng loạn, có người vội vàng chạy đến.  

 

Cô lọt vào một cái ôm nóng hầm hập.  

 

"Đệt, Kỷ Đại Ninh, cô đừng dọa ông đây. Mau tỉnh lại!"  

 

Người đàn ông vỗ gương mặt của cô, Đại Ninh cảm nhận được tất cả, nhưng lại không thể nào mở to mắt. Máu trên khóe miệng cô vẫn luôn chảy, hình như nhuộm đỏ quần áo người kia.  

 

Rốt cuộc anh cũng hoảng sợ, ôm cô chạy ra ngoài.  

 

Đã vào tháng mười một, mấy cây nhiệt đới vẫn xanh tươi như cũ. Anh ôm cô chạy một mạch đến nhà bác sĩ.  

 

Đại Ninh nghe thấy âm thanh thở dài nặng nề.  

 

Cuối cùng bác sĩ nói: "Không thể kiểm tra nhóm máu của cô ấy được, có ai nhóm máu O ở đây không?"  

 

Đại Ninh cảm nhận được tay của mình bị nắm chặt, có người ôm cô vào ngực, dùng tư thế bảo vệ ngủ bên người cô.  

 

Máu tươi của anh truyền vào huyết quản cô.  

 

"Bảo bối, ông đây không so đo với em nữa được không." Anh ôm cô rất chặt, thật kỳ quái, cô lại có thể cảm nhận được sự mờ mịt và luống cuống của anh.  

 

*  

 

Khi Đại Ninh tỉnh lại, phát hiện có một người đang trông coi bên cạnh giường. Thấy cô tỉnh, anh lập tức đỡ cô dậy.  

 

"Muốn ăn cái gì?"  

 

Đại Ninh lập tức trở nên vui vẻ: "Muốn ăn vải."  

 

Thời Mộ Dương theo bản năng lại muốn đánh chết cô. Bây giờ là tháng mấy, ở chỗ nào mà cô còn đòi ăn vải, sao cô không đòi ăn thiên sơn tuyết liên luôn đi?  

 

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mong chờ trong đôi mắt trong veo của cô, những lời mắng chửi của Thời Mộ Dương đều kẹt lại trong miệng.  

 

"Em chờ một chút."  

 

Anh ra ngoài, thật sự sai người đi tìm quả vải.  

 

Đại Ninh ăn một ít cháo lót dạ trước. Anh chăm chú đút từng thìa cho cô. Cô yếu ớt vô cùng, lúc thì chê quá nóng, anh phải dùng quạt thổi cho cô, thổi bằng miệng có nước bọt cô không cần, lúc thì chê bát nguội, anh phải dùng bếp làm ấm cho cô.  

 

Vài lần anh nhảy dựng lên muốn giết người, thế nhưng cuối cùng đều nhịn xuống.  

 

Cô ăn uống no đủ xong cũng không thèm nhìn anh, cơ thể nhỏ bé lật một cái, ôm con búp bê Trương Phương Phương làm tiếp tục ngủ.  

 

Thời Mộ Dương siết chặt nắm đấm, giơ trên đầu cô thật lâu, sau đó nhẹ nhàng vén tóc trên má cho cô.  

 

Anh đi ra ngoài, bắt đầu tìm quả vải chết tiệt kia.  

 

Đương nhiên là không tìm thấy, anh cứng đầu hỏi đầu bếp: "Có thể làm quả vải không?"  

 

Đầu bếp: ... ?  

 

"Phế vật!"  

 

Đầu bếp nghĩ thầm, ngài có bệnh sao?  

 

Sau vài ngày tìm kiếm, cuối cùng tìm được trong một nhà ở biên giới đảo Nam. Người bố trong gia đình kia cũng là nhân tài, có thể trồng được một loại trái cây nhiệt đới có mùi vị giống y như quả vải.  

 

Có điều chỉ còn lại năm quả cuối cùng, là đồ ăn vặt của đứa con trai sáu tuổi nhà bọn họ.  

 

Đại ca Thời dẫn theo người ùn ùn kéo tới cướp quả vải.  

 

Đây là chuyện xấu buồn cười nhất mà Thời Mộ Dương từng làm trong đời. Khi anh rời đi, đứa bé trai sáu tuổi kia vẫn còn đang khóc, khóc đến mức sắc mặt anh sắp không kìm được.  

 

Nhưng sau khi trở về, trông thấy "đứa trẻ" nhà mình đang ngủ say sưa trên giường, anh lại cam chịu.  

eyJpdiI6IjdReHpmOHRPTDZheWJSVmFLVXk3M0E9PSIsInZhbHVlIjoiRU5FekRuRW5DTndEM0Y1T1wvQzJXSHlHUE1OakpCeENqbHM3K3dMRExFZm1abVdpU3g0K21XR2N3UUFiQ3MrYjYiLCJtYWMiOiI1YmZkODAwN2JmMjFmMzQ0ZjQ5NzFhODU1YjMyZTBkMDM0NTNlOTY4OThmZmRjNDg2YzM2MzRkZDkxMjdlMzczIn0=
eyJpdiI6IkJJekxLdHRQaHVcL29CN3BOK2YwcUhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IllCTmw2OTIzS2wwemhyUFRUYndzclwva2h6M3RGeUlVd0RXTVV2WVdwdmN2UUJBR1p6bFlMR2lHVGpcL2YyenQ1RFdnZUlJendGOWJHXC90SVwvM0ROK3lodzRFa2JiOGJUS2F2TVRSTXdObTdRVGZJTVByWTM4THRnTjF3SXhwWlJSblJaa1grWnZOaTc2REFYOUphTkF4XC9BPT0iLCJtYWMiOiIxZDRlYTlhNWUxNWM0NjJkMDM4NjFhYzVmY2QyNjZmMzMyZmQxMWI5ZDYyOTkxNzgzOTQxNmU4Yjc5OGM3N2YyIn0=

Ads
';
Advertisement