Cô ta biết rõ nhất Thời Mộ Dương là người thế nào, người đàn ông này thâm độc hẹp hòi, thông minh xảo quyệt như hồ ly, sao có thể cười mỉm gọi Vạn Đồng là đại ca Vạn chứ?
"Đại ca Vạn." Cô ta liền vội vàng kéo cánh tay ông ta: "Đừng tin anh ta, Thời Mộ Dương nói vậy nhất định là có gì quỷ quái."
Mặc dù Vạn Đồng cũng nghĩ thế, nhưng hiển nhiên là thuộc hạ của ông ta không nghĩ được nhiều như vậy.
Không biết là ai di chuyển trước, tất cả mọi người liều mạng chạy về phía con thuyền kia. Thậm chí vì tranh giành vị trí, họ còn rút dao chĩa vào đồng bạn bên cạnh. Vạn Đồng dùng tay bẻ gãy cổ người đàn ông trước mặt, kéo lấy Kỷ Điềm: "Đi thôi!"
Trong lòng Kỷ Điềm thầm hận tên mãng phu này hữu dũng vô mưu, nhưng dưới tình huống này cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể bị Vạn Đồng kéo chạy lên thuyền.
Thời Mộ Dương nhìn tất cả những chuyện này như đang xem kịch vui.
Khóe miệng anh cong lên một đường cong châm chọc: "Ra khơi."
Anh rũ mắt nhìn người trong ngực, phát hiện cô đã nắm cổ áo anh ngủ say. Giống như bên ngoài mưa bom bão đạn, chỉ có bên cạnh cô là cõi an bình cuối cùng.
Trời còn chưa sáng, anh thu lại nụ cười châm chọc, ôm ngang cô lên, đưa cô vào trong thuyền ngủ.
*
Đại Ninh tỉnh dậy thì phát hiện Thời Mộ Dương không ở bên cạnh.
Thanh Đoàn tức giận nói: "Thời Mộ Dương để Kỷ Điềm và Vạn Đồng lên thuyền!"
"Cậu tức giận cái gì thế, Đoàn Tử ngốc?"
"Không phải là anh ta còn chưa dứt hết tình với Kỷ Điềm chứ, rời khỏi đảo mà cũng mang cô ta theo."
Thực ra bất kệ là nó hay Đại Ninh đều phát hiện, cho dù mạch chuyện xưa đã hoàn toàn bị bóp méo dưới sự quấy rối của Đại Ninh, thế nhưng những chuyện nên xảy ra vẫn đang xảy ra. Có lẽ đây chính là sức mạnh của kịch bản ở một thế giới trong sách.
Đại Ninh đung đưa bàn chân, chờ Thời Mộ Dương trở về đi giày cho cô. Cô cũng không căm phẫn trào dâng như Thanh Đoàn, chỉ cười nói: "Chú nhỏ sẽ không tốt bụng như vậy đâu. Nói không chừng trong bụng anh ta đã nảy ra ý nghĩ xấu gì đó rồi. Vạn Đồng và Kỷ Điềm cũng lớn gan thật, không biết cuối cùng có thể toàn thây không đây."
Một lát sau, Thời Mộ Dương trở về.
"Sao lại không đi giày?"
Cô nâng chân ngọc giẫm lên đầu gối anh, nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên.
Thời Mộ Dương thở dài, bắt lấy chân của cô, mang giày cho cô.
"Anh vừa đi làm gì vậy?"
"Vạn Đồng đòi thức ăn." Đám người kia lên thuyền vội vàng, hiện tại mới phát hiện không có gì ăn.
"Anh cho sao?"
Thời Mộ Dương cười đầy ẩn ý: "Cho chứ, e là ông ta còn phải cảm ơn lòng tốt của tôi."
Anh ta nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng nhéo một cái: "Bảo bối, biểu tình này của em là ý gì, chẳng lẽ tôi không tốt bụng sao?"
Cô cười hì hì, cúi đầu đùa nghịch cổ áo anh, giọng nói mềm mại: "Chú nhỏ, đêm nay ngoài trời có sao không, chúng ta đi ngắm sao đi."
Thành thật mà nói cho tới giờ, cô không quan tâm Thời Mộ Dương muốn làm gì.
Thời Mộ Dương đương nhiên sẽ không từ chối cô. Anh lập tức sai người chuẩn bị ghế tựa và đệm mềm trên boong thuyền, ôm cô nằm trên đó.
Cô tự giác tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh.
Bầu trời đầy sao, nước biển phản chiếu ánh trăng, con thuyền đi qua cắt mất một nửa trời sao.
Hai người quen đùa giỡn mưu mô thường ngày đều lười biếng nằm co quắp, giống như hai con cá ướp muối.
Cô đột nhiên kéo tay anh, tháo găng tay xuống.
Chỗ hổ khẩu của người đàn ông có một dấu răng nhàn nhạt.
Đại Ninh lướt tay qua nó, thân thể Thời Mộ Dương cứng đờ, rút tay về: "Em làm gì vậy?"
Đại Ninh hỏi anh: "Là do Đa Phúc cắn sao?"
Giọng điệu của cô bình thản lại dịu dàng hiếm có, Thời Mộ Dương đã quen cô từ nhỏ, chưa bao giờ thấy cô như thế này.
Thời Mộ Dương cảm thấy có chút mới lạ, lại có chút không được tự nhiên. Anh bị cô giày vò quen, mỗi lần tưởng rằng cô đang quan tâm mình đều bị vả mặt, cho nên giờ phút này, anh chỉ có thể cười như không cười, nói: "Sao, thấy áy náy, đau lòng?"
Đa Phúc là một con chó bố Đại Ninh từng nuôi.
Khi còn bé Thời Mộ Dương sống nhờ ở nhà cô đã từng giành thức ăn trong miệng chó. Vợ chồng nhà họ Kỷ ngược đãi anh, Đại Ninh lúc đó đang trốn ở sau cánh cửa cũng nhìn thấy.
Anh hỏi như vậy, vốn cho rằng Đại Ninh sẽ chế giễu anh không tranh nổi với một con chó.
Thời Mộ Dương cũng đã quen bị cô đối xử như thế.
Không ngờ rằng cô lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thổi lên tay anh.
Thiếu nữ cau mày, hơi thở ấm áp.
Nụ cười của Thời Mộ Dương suýt nữa đã không duy trì được. Anh cảm thấy chỗ đó nóng cháy như bị phỏng. Cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh.
"Thật xin lỗi, chú nhỏ."
Toàn thân anh cứng ngắc, thật lâu sau mới nhấn cái đầu nhỏ của cô vào lồng ngực mình: "Được rồi được rồi, buồn nôn quá vậy."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất