Sau khi Đại Ninh biết chuyện cũng không có gì bất ngờ.
Nếu đổi lại là tình huống khác, nói không chừng cô sẽ còn bội phục Kỷ Điềm. Một người có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy thì còn chuyện gì cô ta không dám làm?
Thuyền lại đi thêm vài ngày nữa. Lúc tia nắng đầu tiên ló dạng, Thời Mộ Dương đổi một đôi giày nhỏ xinh đẹp cho cô.
"Bảo bối, chúng ta về đến nhà rồi."
Đất liền đã vào mùa đông.
Từ tháng chín đến tháng mười hai, thành phố đã bước vào mùa đông. Thời Mộ Dương tự tay thay cho cô một bộ quần áo thật dày, còn quàng khăn và đội mũ cho cô.
Cô cả không thích áo bông trên người, trông cực kỳ quê mùa cục mịch, không biết Thời Mộ Dương tìm được từ chỗ nào.
Thời Mộ Dương dắt tay cô: "Theo tôi đi gọi điện thoại."
Trên người anh không có tiền nhưng hành động thì đủ ác, dùng dao kề vào cổ một người đi đường, người kia bị dọa đến mức run lẩy bẩy, vội vàng đưa di động cho anh.
Thời Mộ Dương nói vài câu với đầu dây bên kia xong mới ném điện thoại lại cho người nọ. Kẻ xui xẻo kia nơm nớp lo sợ tiếp được điện thoại, cũng không dám quay đầu lại đã bỏ chạy mất dép.
Thời Mộ Dương quay đầu nhìn Đại Ninh.
Cô cả tròn vo như một cục bông nhỏ, đang chơi đạp tuyết.
Anh tặc lưỡi, ghét bỏ nói: "Phiền phức." Nếu không phải nhóc xấu xa này quá yếu ớt, anh dẫn một đám người đi đâu cũng thuận tiện hơn nhiều.
Không có tiền thì không có phương tiện giao thông, trong đoàn người chỉ có cô là yếu ớt đến nỗi chọt một cái thôi cũng có thể chết.
Nói thì nói như thế, nhưng khi cô ngẩng đầu cười với anh, sắc mặt anh dịu xuống trong nháy mắt, dặn dò: "Đừng giẫm tuyết nữa, để bị cảm là ông đây bán em luôn đó."
Để cho Đại Ninh sống dễ chịu hơn chút, Thời Mộ Dương như một tên thổ phỉ, dọc đường vừa uy hiếp vừa dụ dỗ mới góp đủ lộ phí cho cô thoải mái ngồi xe. Xe đi đến giữa trưa thì tới một căn biệt thự.
Một vị quản gia già run rẩy mở cửa cho anh ta, vừa trông thấy anh liền lã chã rơi lệ: "Cậu hai, thật sự là ngài, cuối cùng ngài cũng trở về rồi!"
"Được rồi, ông đây còn chưa chết, đừng khóc tang!"
Đại Ninh ngẩng đầu, phát hiện biệt thự có tuổi đời khá lâu, có lẽ là tài sản riêng của Thời Mộ Dương trước khi bị tính kế đưa đến đảo tội ác.
"Đây là thành phố nào?" Đại Ninh hỏi người đứng phía sau.
"Thành phố T. Sao, đang tính toán xem cách thủ đô bao xa?" Thời Mộ Dương lập tức quay đầu, lạnh lùng nheo mắt lại.
Đại Ninh cười hớn hở, không e dè gật đầu.
Thời Mộ Dương giam cầm cô lại bằng một tay, ánh mắt lạnh xuống, cười nhạo nói: "Nghĩ đẹp lắm."
Anh hầu hạ cô như tổ tông, đưa người về, chẳng lẽ là để đưa cô về nhà anh anh em em với người đàn ông khác?
Không, tổ tông nhà anh cũng chưa bao giờ được anh hầu hạ như vậy. Phỏng chừng nếu bọn họ ở dưới đất có linh cũng muốn nhảy ra khỏi quan tài mà mắng.
Trở lại biệt thự, Thời Mộ Dương đặt cô ngồi xuống ghế sô pha: "Không được phép nhúc nhích."
Tự anh lục tung căn biệt thự tìm đồ.
Lão quản gia muốn giúp anh, bị anh xấu tính đuổi đi.
Lão quản gia đành phải tới hỏi Đại Ninh có cần gì không.
Đại Ninh chỉ vào mình, ngọt ngào hỏi: "Ông biết tôi sao?"
Vẻ mặt lão quản gia có chút phức tạp: "Ừm, cô là cô cả nhà họ Kỷ. Nghe nói cô rơi xuống biển, trong khoảng thời gian này, không ít người đang tìm cô."
"Ồ, có những ai vậy?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất