Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

Bước chân anh không ngừng, bánh xốp vani của Đại Ninh rơi xuống cổ anh, anh không tức giận, cũng không chùi đi, thật sự cõng cô đi thẳng một mạch về phía trước.  

 

Đại Ninh yên lặng nhìn anh. Trước kia cô ghét nhất là bộ dáng không chút rung động này của anh, bây giờ vẫn ghét. Cô đẹp như vậy, sao anh lại không giống những người khác, kích động vô cùng khi gặp lại cô chứ?  

 

Khá lắm đồ rùa già, anh chắc chắn không yêu cô.  

 

Cô không tiếp tục ăn điểm tâm trên tay nữa, chuyển sang cắn mảnh vụn chỗ cổ anh.  

 

Quả nhiên cơ thể người đàn ông cứng đờ, anh bất đắc dĩ buông cô ra, thở dài một tiếng ôm lấy khuôn mặt cô.  

 

Nụ hôn này đến bất ngờ không kịp chuẩn bị, cô mở to đôi mắt trong veo, đáy mắt phản chiếu bầu trời trong xanh của thành phố T và khuôn mặt hơi động tình của người đàn ông.  

 

Cuối cùng cô cả cũng có cảm giác mình được coi trọng, cô khẽ rên hừ hừ, không cho phép anh hôn nữa, muốn đẩy mặt anh ra.  

 

Triệu Dữ không chiều theo ý cô. Anh chậm rãi hoàn thành nụ hôn, trên môi còn dính vụn bánh ngọt vương trên khóe miệng cô. Anh dùng vẻ mặt bình tĩnh lau miệng cho cô trước, sau đó mới lau vụn bánh ngọt dính lung tung trên môi mình.  

 

Thanh Đoàn ở trong đầu Đại Ninh kinh ngạc thán phục: "Đệt đệt đệt! Triệu Dữ nuôi vận may trở lại rồi!"  

 

Cuộc đời nó không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.  

 

Mọi thứ trên đời này đều cân bằng, vận may đã mất là mất hẳn, không thấy Kỷ Điềm càng ngày càng xui xẻo sao? Nhưng đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy một người có thể nuôi dưỡng lại vận may bằng chính sức của mình.  

 

Cứ tiếp tục như vậy, thành tựu của Triệu Dữ chắc chắn không thấp hơn kiếp trước.  

 

Cô cả lập tức giận dỗi: "Sao cậu không nói sớm chút! Nói sớm thì vừa nãy có thể trộm vận may của anh ta rồi!"  

 

Phí công cô bị anh hôn lâu như vậy.  

 

Cô luôn thèm muốn những thứ mà mình không có. Chú nhỏ là một con rắn độc, lại nhìn sang người đàn ông cấm dục sạch sẽ này, cô nổi lên ý đồ xấu, nhìn Triệu Dữ cũng thuận mắt hơn không ít.  

 

Cô không nhắc đến chuyện mấy năm nay, chỉ túm lấy vạt áo anh lắc lắc, không ngừng dùng giọng điệu ngọt ngào làm nũng.  

 

"Đêm nay tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt, gà kho coca, Triệu Dữ, anh làm cho người ta ăn được không!"  

 

Triệu Dữ cụp mắt, lau vụn bánh ngọt trên tay cho cô.  

 

Giọng điệu anh rất bình tĩnh: "Buổi tối không về chỗ cậu Thời sao? Không phải đã nói là không rời khỏi anh ta à?"  

 

"... !"  

 

Thanh Đoàn nhìn Triệu Dữ trước mắt, chột dạ đến độ chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Má nó! Triệu Dữ biết Đại Ninh trở về từ lúc nào, không phải anh ta không tìm kiếm cô sao?  

 

Cũng may người ký khế ước với nó da mặt dày: "Tôi lừa anh ta thôi, đương nhiên là tôi thích anh hơn!"  

 

Hình như Triệu Dữ đang mỉm cười, nhưng lúc nó nhìn qua lại không tìm thấy ý cười trong mắt anh.  

 

Từ trước đến nay sức kiên nhẫn của Đại Ninh rất cạn, nếu như người khác không thuận theo ý cô, cô cũng sẽ không chờ người ta đồng ý, chỉ vung tay bỏ đi.  

 

"Được." Triệu Dữ nói.  

 

Thật ra Thanh Đoàn sợ người này nhất, Triệu Dữ nhìn thì bình tĩnh, nhưng anh mới thật sự là người tâm tư khó dò nhất, lúc điên lên đến cả mình cũng giết.  

 

Nếu Triệu Dữ đã biết đến sự tồn tại của Thời Mộ Dương thì phỏng chừng trong lòng anh cũng biết đến khoảng bảy tám phần những chuyện tốt mà Đại Ninh đã làm.  

 

Đổi lại là người đàn ông khác có lẽ đã giận sôi lên vì bị đội nón xanh, nhưng thái độ của anh lại bình thản một cách kỳ lạ.  

eyJpdiI6IjZNN2hEVjROMlpuajR5YUZsYXlEVEE9PSIsInZhbHVlIjoieHFuWmxcL1RzQ0dyZGhYSGFZUnkwcHlkQ2g1T2tQbG9jYW13Q29raFgzR1llamg1cGlMbUlKZjZSRjNSa2dtc2giLCJtYWMiOiJkZDJlYjBkZGNhMmFmYmQyODFmMTk1MmE5MjdhNTI1NzAyMjM5MTI3NjQ1MzFmZGJiNzgyYzI3OTE2YTVlNjFhIn0=
eyJpdiI6IkxrdDJMeWNmb0l3cTdzZ3d5TWNqXC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJCcURzNVMyMndLU2pRZUpNWUt5d3RDbFlzWForSTE0Sjc2emdQZEhDTmZcLzdMdHpaMGtlWUFUS3FndzVjOWYyc2tUazZaUmg3OWpsWWIycm1UVFU4d1gxVVpjMlNPdFNNQnE3bWJxZW9nS2tOSEx1Kzk2WVg4OGlKanR6MU5IaXd6ZGQ5VVVVYU5MMEZja3VvUHBOaTBiRmNDd3A2MEhVMlRHOWY0T0I0QU9yNUkxbE5lUDJaRXJySm40aHBLNnhCXC9IdkIzMmllRmQ3cXZMR1hKRFRkaFNsalwvWlRhNjhxVzB5MCtld1FNWlVMck1keXNQdXhpbXlZUXhVeEo5UUluOXFIT2NuZEVzcVpYekM4eGJ4QUVWUUg0emlZcmxaOE5la08ydjI5dE1MaVRucnFlSDNWSURQc2h5Vm5SOG5yUWt4dGpUN052K1VydkdZbjMxbWhFbUs4OGhybE9YeVN6NVwvNmIzZXBSUHVUZ3NQOHZueEhLU0lnclBjWDgrQ2xHMUsxcmJYZ0p2Q0lwSlpNUDNBelJSRlwvaWl0eVI2SjJKbmVZdG1lcUtTVT0iLCJtYWMiOiI4MjkzYzNkNTU3NmEyMzM1YTQxYTU0NjY4YjUxNTIxNTA5NDlkOTFiMjMxNmRhNzg5NTkwOWVkOTI5NjUwNTA5In0=

Thanh Đoàn yếu ớt nói: "Đại Ninh, chúng ta đừng đến chỗ anh, về chỗ của Thời Mộ Dương thôi!" 

Ads
';
Advertisement