Tìm thì tìm thôi.
Chỉ có điều cô cả đúng là giỏi gây họa.
Buổi trưa ở thành phố T hiếm khi có nắng, anh không cho phép Đại Ninh rúc ở trong nhà, bế cô lên nóc nhà phơi nắng.
Cũng không biết cô cả đứt sợi gân nào, đột nhiên muốn tính toán món nợ cũ năm xưa.
"Triệu Dữ, hiện tại tôi và Triệu An An, ai quan trọng hơn?"
Ánh mắt cô đầy tự tin, hai má trắng mềm hơi phồng lên giống như muốn nói, anh nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói nha!
Một câu hỏi mà nhớ tới tận mấy năm, đúng là không có ai như cô.
Triệu Dữ yên lặng nhìn cô, không trả lời.
Cô thúc giục anh: "Anh nói mau, nói mau!"
Trong mắt Triệu Dữ dâng đầy ý cười, mặc cho cô làm nũng thế nào cũng không lên tiếng.
Cô cả tức giận tổng kết: "Tôi biết rồi, Triệu An An quan trọng hơn chứ gì. Vậy trong lòng tôi, Ngôn Cảnh quan trọng hơn anh, Thời Mộ Dương cũng quan trọng hơn anh, thậm chí cái sandwich sáng hôm nay ăn kia cũng quan trọng hơn anh."
Anh che miệng cô lại, nghiêng người hôn lên đôi mắt xinh đẹp của cô một cái.
Tuy Triệu Dữ không nổi trận lôi đình, nhưng cũng không thích nghe những lời này.
Tính cách của anh vốn như một cây tùng bách thẳng tắp trong thôn Hạnh Hoa, ngay thẳng không khuất phục, luôn luôn có nguyên tắc của riêng mình.
Cô mệt mỏi co rúc trong ngực anh, không khỏi có vài phần đáng thương.
Ban đêm vẫn mưa to gió lớn như cũ.
Triệu Dữ đóng cửa sổ, về giường kể chuyện xưa cho cô.
Giọng của anh sạch sẽ êm tai, cũng không so đo cô thỉnh thoảng chơi xấu ngắt lời anh. Cô còn đang ghi thù chuyện buổi chiều, thò tay đè lên yết hầu anh.
Cô hơi dùng sức, Triệu Dữ gỡ bàn tay đang quấy rối của cô ra, giữ chặt trong lòng bàn tay.
Anh cụp mắt nhìn cô, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi.
"Chưa từng nghe qua câu này sao? Đừng ấn bừa lên yết hầu của đàn ông, ấn mạnh thì trên đời thiếu mất một người, ấn nhẹ thì trên đời nhiều thêm một người."
Cô cả phản ứng một hồi lâu mới phát hiện, người cấm dục lạnh nhạt trước mắt cô đang dùng giọng điệu chững chạc đàng hoàng để nói mấy lời không đứng đắn.
Cô cười khanh khách: "Câu nói này không áp dụng với tôi."
Cô không giết được Triệu Dữ, hiển nhiên, cô cũng không có đủ thời gian và bản lĩnh để mang thai một đứa bé. Sinh mệnh của cô như cát giữa ngón tay, cho dù không có gió cũng sẽ từ từ chảy qua kẽ tay cô.
Triệu Dữ hỏi cô: "Còn muốn nghe kể chuyện không?"
Chuyện cô muốn nghe vô cùng máu chó, nếu đổi lại là người khác, phỏng chừng đã không chịu được xấu hổ khi nói ra mấy lời kia, nhưng khi anh bị yêu cầu làm những chuyện này, anh vẫn rất bình tĩnh.
Giống như nếu cô muốn thì anh sẽ cố gắng đáp ứng.
Cô lắc đầu, đôi mắt chớp chớp, vẫn sờ lên yết hầu anh như cũ. Trên người Triệu Dữ, chỗ này là nơi đẹp mắt nhất.
Yết hầu người đàn ông lăn lăn, anh áp trán lên trán cô.
Đại Ninh còn đang nghĩ là anh sẽ giống như những đêm khác đẩy cô ra, anh lại ôm lấy mặt cô, dịu dàng hôn lên.
Cơ thể người đàn ông nóng như bàn ủi.
Cô nghe thấy một tiếng thở dài bất đắc dĩ rất nhẹ.
"Nếu thấy không thoải mái thì nói với tôi."
Thật ra những chuyện như thế này vốn dĩ cũng không thoải mái như vậy.
Ít nhất là sau khi cô cảm thấy khó chịu, buộc phải bỏ dở, bèn ghé vào tai anh kêu lên oan ức.
"Không được không được, lạ lắm."
Triệu Dữ dừng động tác lại.
Anh không hề dễ chịu hơn so với cô, mồ hôi nhỏ xuống gò má cô, Triệu Dữ đưa tay lau sạch.
Lúc này cô cả vẫn không quên nũng nịu nói: "Khi nào tôi nói được thì anh hãy đi vào."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất