Đại Ninh cười không rõ cảm xúc, Thời Mộ Dương lật tiếp một tờ nữa, lại có cảnh tượng tang lễ, quy cách, bố trí. Hai người xem hết sức chăm chú, nếu như giờ phút này có ai đó đi qua từ nơi này, người không biết còn tưởng rằng bọn họ đang chuẩn bị hôn lễ.
Ánh nắng rực rỡ, anh nửa ôm lấy cô gái trong ngực. Không nén được mà rủ mắt nhìn cô.
Ánh mắt cô đầy vẻ hoạt bát vui vẻ, thậm chí còn có phần nhẹ nhõm, nhìn thế nào cũng không giống người sắp chết. Cơ thể cô ấm áp, có lẽ là do đầu óc ngờ nghệch, Thời Mộ Dương hoàn toàn không tưởng tượng nổi, nếu như cô bất động không cười sẽ trở nên thế nào.
Thời Mộ Dương khép « bách khoa toàn thư tang lễ » "bộp" một tiếng, tâm trạng đột nhiên âm u.
Thời Mộ Dương không hề cảm thấy sợ hãi trước cái chết, anh đã đi theo bên cạnh bố từ rất sớm, đã quá quen với những thứ nhuốm mùi máu tanh. Nhưng đây là lần đầu tiên dù anh dùng tâm thái đùa cợt nhưng vẫn cảm thấy trái tim thắt chặt khó chịu.
Buổi chiều, đột nhiên Thời Mộ Dương để bác sĩ rút mấy ống máu của Đại Ninh, đến đêm thì đẩy cô vào một khoang trị liệu kì lạ.
Cô cả nhàm chán nằm vào, thậm chí còn ngáp một cái.
Thời Mộ Dương không cứu được cô, cô biết.
Đến khi Đại Ninh đi ra từ bên trong, quả nhiên trông thấy tàn thuốc bên chân Thời Mộ Dương, xung quanh ngổn ngang đồ đạc, dễ nhận thấy anh tức giận không hề nhỏ.
Đại Ninh nghiêng đầu nhìn anh ta: "Ê, hay là tôi lấy anh nhỉ."
Thời Mộ Dương mở mắt ra nhìn cô: "Cô muốn hại tôi như thế à? Muốn tôi vừa lĩnh chứng đã thành người goá vợ sao?"
Cô cả cười hì hì: "Không để tâm lâu dài như trời đất, chỉ để ý phút giây đã từng."
"Nói nhảm." Đương nhiên là Thời Mộ Dương cực kỳ khinh thường.
Anh phất tay, đuổi cô đi như đuổi thiêu thân bay đi.
"Đừng làm phiền ông đây, đang suy tính mấy chuyện."
Kỳ lạ là hai ngày nay ở câu lạc bộ, ngoài chữa bệnh, Đại Ninh cũng không trông thấy những người khác. Thi thoảng Thời Mộ Dương sẽ đưa cô đi lặn ở bể bơi du lịch, thời tiết tốt bọn bọ sẽ cùng phơi nắng trên bãi cỏ. Nếu như trời mưa, cô sẽ uể oải ngủ cả một ngày, khi tỉnh lại mới phát hiện có một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm cô.
Có một lần cô cũng xấu xa, cố ý ngừng thở, cả người cứng ngắc. Vì làm bậy mà đã để Thanh Đoàn làm lạnh cơ thể mình.
Vừa trúng mức chết đến mức không thể chết thêm.
Đại Ninh mượn mắt của Thanh Đoàn, tò mò quan sát phản ứng của Thời Mộ Dương.
Thời Mộ Dương sửng sốt hồi lâu, đột nhiên yên lặng ôm cô vào ngực.
Anh ôm một hồi lâu, sắc mặt đỏ lên bất thường, một lúc sau, anh ta ôm lấy mặt của cô, bắt đầu hôn cô.
Từ lông mi đến miệng môi, động tác của anh ta không hề dừng lại, một đường thẳng xuống dưới.
Chưa nói tới động tác dịu dàng hay mạnh bạo, Đại Ninh thấy nghi ngờ, gần như suýt nghi ngờ, có phải Thời Mộ Dương đang thử thăm dò cô hay không.
Thế nhưng quan sát thêm thì phát hiện, anh thật sự cho rằng mình chết rồi.
Được lắm, lúc cô quần áo xộc xệch, đột nhiên nhớ tới câu nói hai ngày trước của Thời Mộ Dương —— "Ông đây không có hứng thú với người chết".
Bây giờ xem bộ dạng này của anh, ai nói không có hứng thú, cô sẽ đánh chết người đó ngay tức khắc!
Lúc Đại Ninh sắp thành thật với anh, cô cũng không diễn nổi vai xác chết nữa, bèn mở to mắt: "Anh đang làm cái gì đấy?"
Thời Mộ Dương bình tĩnh nhìn cô, con ngươi khẽ giật.
Nghĩ cô "hồi quang phản chiếu" cho nên anh điềm nhiên như kéo quần áo cho cô không có việc gì, trở lại dáng vẻ hoang đường không bị trói buộc, ngoài cười nhưng trong không cười: "Nhập liệm cho cô."
Tôi thật đúng là cảm tạ anh đấy, lần đầu tiên trong đời biết có người muốn dùng nửa người dưới nhập liệm.
Lượng tri thức kì quái đã tăng lên trong nháy mắt, đột nhiên Đại Ninh nghi ngờ, quyết định chết bên cạnh Thời Mộ Dương này có chính xác không vậy? Anh sẽ không chặt cô ra ăn hết đấy chứ?
Thời Mộ Dương nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên nói: "Đi kết hôn."
Anh nói làm là làm, kéo cô dậy từ trên giường: "Thay bộ quần ái xúi quẩy này ra đi, hôm nay lập tức đi lĩnh chứng."
Nhìn đuôi mắt ửng đỏ của anh, Đại Ninh biết, sợ là đã bị đả kích mạnh.
"Anh không để ý đến việc trở thành người goá vợ nữa hả?"
"Với giá trị bản thân của ông đây, chết một cô vợ thôi mà, cưới người thứ hai khó lắm sao?"
Cô cả đá đá anh, trợn tròn mắt: "Tôi còn chưa chết mà anh đã muốn người thứ hai?"
Gió lạnh mùa đông lùa vào từ ngoài cửa sổ, Thời Mộ Dương đưa tay vuốt ve gương mặt của cô.
"Vậy cô hãy đấu tranh một chút, sống lâu một chút."
Câu nói này hoàn toàn khác với giọng điệu cay nghiệt từ trước tới nay của anh, lần đầu tiên lộ ra vẻ vừa như khổ sở vừa như khẩn cầu.
Lúc này Đại Ninh mới phát hiện, ngón tay của anh lạnh buốt, cũng không hề tốt hơn so với cô khi diễn xác chết quan sát sắc mặt anh chút nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất