Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Thanh Đoàn không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, đột nhiên cô cả lại khách sáo gọi nó là Tiểu Thanh Đoàn khiến nó hốt hoảng. Nó quen cách gọi "Đoàn ngốc" rồi, trong lúc nhất thời chưa thích ứng kịp.  

 

 

"Đại Ninh, cô làm sao vậy?" Nó cẩn thận dò hỏi.  

 

Đại Ninh không hề trả lời nó, khóe miệng cô cong lên: "Sắp đến năm mới rồi, khi nào tiếng chuông mười hai giờ vang lên thì gọi tôi dậy."  

 

*  

 

Ngôn Cảnh hoàn toàn không ngờ, Triệu Dữ sẽ thẳng thừng từ chối.  

 

"Tôi sẽ không đưa bảo khoáng cho anh ta, còn anh." Triệu Dữ cười cười: "Lại bỏ được."  

 

Môi Ngôn Cảnh mấp máy, không rõ là thất vọng hay là may mắn. Triệu Dữ không đồng ý đưa bảo khoáng, Đại Ninh sẽ gặp nguy hiểm, nhưng mà đây có phải chứng minh, Triệu Dữ cũng không yêu cô đến vậy hay không?  

 

Hai ngày trước Triệu Dữ đã về nhà ở Bắc Kinh, lần này anh không dẫn theo mấy người Triệu An An và Triệu Bình.  

 

Triệu Dữ đưa điếu thuốc cho Ngôn Cảnh.  

 

Ngôn Cảnh nhận lấy, hai người đàn ông yên lặng hút hồi lâu.  

 

Triệu Dữ nói: "Cô ấy là người như thế nào, chắc hẳn bây giờ anh cũng rõ, dù cho anh cố gắng hết mình vì cô ấy, cô ấy vẫn có thể sẽ không chọn anh. Có đáng không?"  

 

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Ngôn Cảnh run lên, anh ta vẫn kiệm lời như bình thường, nhỏ giọng đáp lại từ trong cổ họng: "Ừm."  

 

Triệu Dữ ngắm ánh đèn nê ông lập lòe của thành phố, gõ gõ tàn thuốc.  

 

"Anh vẫn yêu cô ấy sao?" Ngôn Cảnh hỏi.  

 

Triệu Dữ bình tĩnh nói: "Không yêu, cho nên hút xong điếu này, anh hãy đi đi."  

 

"Anh không muốn đổi bảo khoáng Ổ Đông thì đi cuứ cô ấy cùng tôi đi." Cuối cùng Ngôn Cảnh không chịu được thái độ thờ ơ này của anh, nắm lấy cổ áo anh: "Không phải là cô ấy hoàn toàn không có tình cảm với anh, sao anh có thể thật sự mặc kệ cô ấy chứ!"  

 

Triệu Dữ gỡ tay anh ra, hơi buồn cười, sau đó thật sự cong môi lên.  

 

"Cô ấy có tình cảm với tôi? Đừng ngây thơ. Lão Bát, tiễn khách."  

 

Lão Bát vội vàng tới: "Cậu Ngôn, mời đi."  

 

Ngôn Cảnh đi xuống tầng dưới, vẫn không nhịn được mà đưa mắt nhìn người đàn ông trên tầng hai biệt thự. Triệu Dữ dụi điếu thuốc, cũng đang lẳng lặng nhìn anh.  

 

Nói là nhìn nhưng giống quan sát kỹ thì đúng hơn.  

 

Cuộc đối thoại này kết thúc trong sự không vui, Ngôn Cảnh biết, chỉ có thể nghĩ cách khác để cứu Đại Ninh. Anh không dám nói chuyện này với nhà họ Kỷ, ông cụ đã hơn bảy mươi. Đại Ninh ghét báo bình an là để ông cụ an lòng, không muốn ông lo lắng.  

 

Nếu như bởi vì việc này mà ông cụ đổ bệnh, cho dù Đại Ninh an toàn, cô cũng sẽ không tha thứ cho anh.  

 

Nhà họ Kỷ suy thoái, tính cách Kỷ Mặc Giác bồng bột, chẳng bằng đừng để nhà họ Kỷ tham dự vào.  

 

Trong lòng Ngôn Cảnh trĩu nặng, lúc Thời Mộ Dương điều tra anh, anh cũng điều tra ra bối cảnh của Thời Mộ Dương.  

 

Nói là kẻ liều mạng cũng chưa đủ.  

 

*  

 

Mười hai giờ, Bắc Kinh bắt đầu đổ tuyết, Triệu Dữ cảm thấy thời tiết này đúng là châm biếm.  

 

A Thập và lão Bát đều biết anh không thích trời tuyết, mà giờ khắc này xe đã dừng ở bên ngoài câu lạc bộ, ông chủ bọn họ không dẫn theo nhiều người, dường như chỉ là thăm nhà năm mới.  

 

Triệu Dữ nhấc chân xuống xe, lão Bát vội vàng bung dù cho anh.  

 

"Được rồi, không cần đi theo, tôi tự đi vào một mình."  

 

Anh mặc áo khoác rộng, mặc cho tuyết trắng rơi đầy vai, một mình bước vào câu lạc bộ đèn đuốc sáng trưng.  

 

"Đi nói với ông chủ mấy người, Triệu Dữ tới."  

 

Mấy người bảo vệ cao to nhìn nhau, người thông minh nhanh nhẹn hơn chút đã đi thông báo từ sớm. Chưa đầy một lát, Thời Mộ Dương mặc áo ngủ rộng thùng thình bước ra, trong phòng bừng lên hơi ấm, môi Thời Mộ Dương đỏ bừng, trên mặt lộ vẻ hài lòng.  

 

"Thế nào, nhà họ Triệu cũng thích con thú cưng trong phòng kia sao, muốn chơi cùng Thời Mộ Dương tôi sao?"  

 

Nếu đổi lại là Ngôn Cảnh, sau khi hiểu ý, có lẽ sẽ hận không thể giết chết anh, Triệu Dữ dò xét anh một phen: "Chuyện anh trai Thời Mộ vân của anh còn chưa giải quyết được à?"  

 

Nụ cười trên mặt Thời Mộ Dương phai nhạt đi: "Nhà họ Triệu rất hứng thú với chuyện nhà tôi sao?"  

 

"Cũng không hẳn là vậy, có điều là trước đây cậu cả nhà họ Thời có tìm tới tôi, muốn đề nghị hợp tác. Dường như anh ta rất gấp, có vẻ cũng không hài lòng lắm với người em trai cậu hai này."  

eyJpdiI6IjY4ZUJKSVVoYlRNdCtjSTE3NHp2V1E9PSIsInZhbHVlIjoiNmFWMEF3MjVPZzE1UjVCUEZUckNhWkdQTHFKb2FFMW1Fek51OU9pVFRocHdTOFZvWVVxZG4yQ0tDaDh4OFN2RSIsIm1hYyI6ImRmMmVlMTNlODRkZjE0NTY3MmJmOWRjMTQ0NzE3MzFkMWIwNzZhYjJkOTg0Mzc5NTgzN2JlMzA5ZmVkM2U5YzMifQ==
eyJpdiI6ImFxMDVQdFZGNFdcLzd2VW56YkhcL2JMZz09IiwidmFsdWUiOiI3VVBuWHhiM0k3SytUYk9QUG1rQTlJdXhuR2o0RzFXN3RtWHk0WTZxRHhqMlNDcFVqRUduQVN1UW1PdFNuekIxdmlHZUJPN0dXUFdIWHVLcXZNOTM0YnRXTlgrVTZyVVowSFwvSGJPd1dCQzNid1dWYnpiNW1yTXFKM2FLZlpSK2VNRGhKYzhpcENQQ01cL3Q5QjlLSnQwRUEyd0hhR2d6b2dTb0ZVeHRjYmswRT0iLCJtYWMiOiJjZDhiMTZlYzY4OGNkMDI4Y2ZkZTBmMjk5NWJhYmI3MjM0MjY2NjljMDcwZmQzMDkyOWYxYzA0MDQ4OTkxYjc5In0=

Ads
';
Advertisement