Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

 Người của Thời Mộ Dương lục tục ngo ngoe rút lui, ánh đèn đi xa, rất nhanh, giữa trời đất cũng chỉ còn lại hai người Triệu Dữ và Đại Ninh.  

 

Nhận thấy Thời Mộ Dương rời đi, lòng Đại Ninh chùng sâu xuống.  

 

Kế hoạch hoàn toàn bị xáo trộn, dù trước đây cô dửng dưng nhưng Thời Mộ Dương vừa đi, cô cũng không thể nào bình tĩnh được nữa.  

 

Bây giờ không muốn chết còn kịp không?  

 

Triệu Dữ kéo cánh tay cô lên, quả nhiên mượn ánh sáng từ sân thượng, anh trông thấy một kim nho nhỏ.  

 

Nếu như anh tới chậm chút, có lẽ trên đời sẽ không còn Kỷ Đại Ninh.  

 

Người phụ nữ trong ngực yếu đến mức này, nhưng cũng có thể nhìn ra cô bị mình chọc tức quá thể.  

 

"Muốn chết ở bên cạnh Thời Mộ Dương, sau đó sắp đặt cho anh ta tội danh mưu sát, để Ngôn Cảnh báo thù cho em sao?"  

 

Đại Ninh gian nan thở dốc, sao Triệu Dữ biết kế hoạch của cô?  

 

Triệu Dữ ngồi xuống cùng cô, để cô dựa vào trong ngực mình, thấy bộ dạng hít thở không được của cô, anh khẽ vỗ lên sống lưng cô, lấy một thứ ra từ trong ngực.  

 

Đó là một cái hộp, bên trong chứa hai mươi tấm bưu thiếp, là danh lam thắng cảnh ở khắp nơi của nước ngoài.  

 

Triệu Dữ nhìn lướt qua, trên đó có nét chữ phóng khoáng của con gái: "Ông ơi, năm nay con với Thời Mộ Dương đi nước Y đó, nước Y tấp nập hơn trong nước nhiều ông ạ."  

 

Tiếp theo cũng có những nội dung như thế.  

 

Mỗi năm gửi một bức cũng đủ để lừa ông nội Kỷ hơn hai mươi năm. Nếu như ông cụ ấy có sức khoẻ tốt, đương nhiên, còn có mấy video đã quay xong, tất cả đều là những thứ mà Đại Ninh đã chuẩn bị.  

 

Đại Ninh vừa hoảng vừa tức, giơ tay định cướp lấy vật trong tay Triệu Dữ.  

 

Anh nắm chặt ngón tay lạnh như băng của cô, lấy ra một chiếc điện thoại, ấn mở cho cô xem.  

 

"Trước tiên đừng nóng giận, xem món quà mà anh tặng em."  

 

Đại Ninh rủ mắt, trông thấy trong video là Kỷ Điềm, tiếng thét chói tay của Kỷ Điềm vang lên khi bị vây giữa một đám người trông như đạo sĩ. Chung quanh cô ta có ánh trăng chiếu, khó chịu lăn qua lăn lại trên mặt đất, nước mắt lăn dài. Ánh mắt cô ta vô hồn tuyệt vọng, cuối cùng bị xe cảnh sát còng lại mang đi.  

 

"Anh đã nhốt cô ta trong cơ thể đó mãi mãi." Triệu Dữ nhẹ nhàng sờ tóc của cô, lúc cơ thể Đại Ninh cứng đờ, anh nhỏ giọng cười: "Chuyện em muốn làm mấy năm nay, anh sẽ làm thay em. Đừng sợ, sau này trên thế giới này sẽ không còn ai tổn thương em nữa."  

 

Ngay tại lúc đó, Thanh Đoàn trong đầu đã nức nở nhỏ giọng nói: "Đại Ninh, vận may nữ chính đã hoàn toàn biến mất."  

 

Đại Ninh mấp máy môi, giương mắt nhìn Triệu Dữ.  

 

Tuyết rơi ban đêm không có ánh trăng sáng, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp nơi mái nhà, khiến cho vẻ mặt anh trở nên vô cùng ấm áp.  

 

"Em ghét tất cả mọi người, bao gồm cả anh, anh biết."  

 

Anh rũ mắt, nhìn thẳng vào mắt của cô: "Ninh Ninh, mấy năm nay, mệt không, đau không?"

Từ khi ký kết khế ước linh hồn đến nay, đây là lần đầu tiên có người hỏi cô chuyện này.  

 

Hơi thở của Đại Ninh trong ngày mùa đông biến thành hơi trắng, cô né tránh, chỉ níu chặt lấy cổ áo anh.  

 

Triệu Dữ thấy cô muốn nói chuyện, lập tức ghé sát bên tai cô.  

 

Đã đến lúc này, cô cả không còn sức lực, tiếng như muỗi vằn, mắng: "Khốn nạn lắm!"  

 

Triệu Dữ: "..."  

 

Đại Ninh thực sự hơi tức giận, cô tự cho rằng kế hoạch của mình gần như hoàn mỹ, tiêm tĩnh mạch để cho mình chết, đã in xong dấu vân tay của Thời Mộ Dương trên "hung khí", với sự cố chấp của Ngôn Cảnh đối với mình, có lẽ đời này sẽ sống chết với Thời Mộ Dương.  

 

Mà Thời Mộ Dương kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không bao giờ giải thích rằng anh ta không nỡ giết cô.  

 

Đại Ninh để lại cho mình một giờ vốn là để nói di ngôn với Thời Mộ Dương. Trước khi chết cô muốn lừa gạt Thời Mộ Dương để giết Kỷ Điềm, Thời Mộ Dương chắc chắn sẽ đồng ý.  

 

Nữ chính cứ thế mà chết, ba người mang vận may, có hai kẻ sẽ tự giết lẫn nhau, về phần Triệu Dữ có thể tham dự vào cuộc phân tranh này hay không, Đại Ninh cũng không chắc chắn.  

 

Nếu như anh yêu cô thì sẽ không tha cho Thời Mộ Dương, còn nếu như không yêu, cho dù giá trị địa vị bản thân anh bây giờ không thể rung chuyển, Đại Ninh cũng bắt anh phải hết cách.  

 

Cô dùng cái chết của bản thân để giăng một cái bẫy lớn, trở thành ánh trăng sáng của ba người mang vận may, bọn họ sẽ không còn muốn động đến nhà họ Kỷ nữa. Hơn bữa bây giờ thứ ngu muội Kỷ Mặc Giác kia đã thông suốt, chú tâm vào việc kinh doanh của nhà họ Kỷ. Ông nội có cháu trai cạnh bên, dù sao cũng có thể an hưởng tuổi già.  

eyJpdiI6IlVyd05EYURkTVBVY2dESGduRWZra2c9PSIsInZhbHVlIjoiTE5iNDRHS3poMHhoM0VHWXdTckV6bmNkRjRiQ1FRM1l6SjJwcjFJRWU2Z3lPV0gzd2tqTEExVG5xdTh3Y1h1MiIsIm1hYyI6ImVmNDQ2ZjExMTg1ZTc4ZTQ2YWE1NmI3NjZiODhmMTNmNDU2Yzg3NzZiN2E0OTZhNTk1OGJjMDhlMmFhYjhmOTEifQ==
eyJpdiI6IkdnTnFGZ2pMRWgwaGhLMVQrSjZjU1E9PSIsInZhbHVlIjoiN1hzY3ZrWVpuOUluQXFOcmhGbWtlTE9XanNCM2xUdjByZFJOQ0JWRG5MemxWamZJcUxNeWx0ZXduSFwvcGoxdEJ5bEdPYTFDbXB0R1d4YjJ2Z2ZxYmxLcFhWdmRoY2g2NktLRTRvQ0ZsMWl6TUZOQWJ4S1ZRZFY0K0Y5cEd3OFIxZWh2ZjhWMkZ1Y0RxdFJaaVBkdFBXSnBpVVN1dXJvVXB4TkZBdkJNZGd6Q3RxZVlmaml4UERFY2Z5Nzcza2ZJbUVacUxzSzB3c1h0bVNLZkNyTUNtTVZuZ250Slc4TlpZaWN4RGRXU1UyNExaV213TXNheXBjSnNKMm9VOStibXRPaUpSSlBzT0J2Q2kwQllNNmx6Z093PT0iLCJtYWMiOiI2MWZlNmFkMDE1YWVhMGEzN2YxMTdhMDBiMGUwMWIxMjE4ZGQwMzQzYTdkOTZmMjM2ZWRmYzI4ZGVmOWEzY2I2In0=

Mà bây giờ cô sắp chết, nhưng lại không phải ở trong ngực Thời Mộ Dương mà ở trong lòng Triệu Dữ. 

Ads
';
Advertisement