Thanh Đoàn vùi mình vào trong sách, nước mắt ướt nhẹp bìa ngoài cũ kỹ của quyển sách kia.
Ngón tay của cô trượt ra khỏi lòng bàn tay anh.
Triệu Dữ ôm cô ngồi hồi lâu, ánh mắt của anh nhìn về phía rừng cây nơi xa, nơi đó dấy lên một áng lửa, chiếu sáng gương mặt lạnh lẽo trẻ trung của anh.
Triệu Dữ ôm một thi thể còn chưa lạnh, biết cô đã không còn nghe thấy gì nữa. Cũng chỉ khi cô không nghe thấy, anh mới yên lòng nói ra.
"Đời anh gánh vác rất nhiều, chưa từng có một ngày thực sự sống cho chính anh. Trong kí ức chỉ là ngày tháng cơm ăn không đủ no, đi không ra khỏi núi, anh em đói khát nhọc nhằn, bố mẹ gầy yếu."
"Anh nhuốm bẩn tay mình, khiếp sợ hơn hai mươi năm. Trông mong Triệu Bình và Triệu An An lớn lên, trông mong bố mẹ bình phục."
"Thời Mộ Dương một thân một mình, có chết cũng không muốn thả em, cuộc sống Ngôn Cảnh thiếu thốn nhưng vẫn xem em là tất cả. Chỉ có anh, thuyết phục mình từ bỏ."
"Cho nên Ninh Ninh, anh chỉ có thể sống vì em một ngày."
"Ngay đêm nay, anh không cần gì cả, chỉ cần mình em."
"Em quan trọng hơn Triệu An An, em cứ thế độc nhất, là toàn bộ thế giới."
Ánh lửa lan tràn, ánh mắt anh mang theo dịu dàng, hôn lên trán cô.
Anh chỉ thích em một đêm cuối cùng, từ đây, mong em trăm tuổi không lo, bên nhau cùng anh.
Dù không thể chấp nhận nhưng Đại Ninh vẫn phải chết.
Thanh Đoàn khóc đến thở không ra hơi, nhìn linh hồn lặng lẽ kia. Cô nhỏ lại chỉ còn một đám, không có hai phần ba linh hồn lực cho nên linh hồn trở nên vỡ vụn, thiếu nữ linh hồn màu đen tuân theo khế ước, bay về phía nó.
Thanh Đoàn đau thương muốn ôm lấy cô, nhưng một giây trước khi chạm đến linh hồn của Đại Ninh, bàn tay thon dài của Triệu Dữ đã ôm lấy đám linh hồn kia.
Thanh Đoàn không kịp lau nước mắt, ngẩng đầu lên với vẻ đầy kinh ngạc.
Cách hư không, nó đối diện với đôi mắt của Triệu Dữ. Bên cạnh anh, một quả cầu nhỏ màu hồng có điện xung quanh đang chống nạnh, vênh váo đắc ý nhìn nó.
Nội tâm của thứ thất bại như Thanh Đoàn áp lực như núi, nhưng tiếng khóc của nó vẫn chưa ngừng lại được, nhìn chằm chằm bóng người trong ngực Triệu Dữ kia.
Quả cầu hồng nói: "Anh nghĩ xong chưa?"
Triệu Dữ: "Ừ." Anh cúi đầu xuống, trong mắt mỉm cười, vuốt ve gương mặt của cô gái trong lòng. Linh hồn cô nhìn vừa u ám vừa ác độc, nhưng mà anh lại ôm cẩn thận từng li từng tí giống như ôm bảo vật trân quý nhất trên đời.
Quả cầu hồng gật đầu, cơ thể phát ra một luồng ánh sáng trắng.
Linh hồn Đại Ninh ngưng tụ thành thực thể một lần nữa, màu đen biến mất, Thanh Đoàn nhìn sang, linh hồn của cô trở nên sạch sẽ không một hạt bụi.
Nó hiếm khi trông thấy linh hồn nào tinh khiết mạnh mẽ đến nhường này, trong lúc nhất thời miệng há to, quên cả nói chuyện.
Quả cầu hồng hừ một tiếng, đá văng nó ra xa.
Thanh Đoàn lục cục lăn xa mới nhìn rõ linh hồn Đại Ninh quay về thân thể.
Trong lòng Thanh Đoàn xuất hiện một suy nghĩ quái lạ, nó nhìn sang phía Triệu Dữ, cơ thể của người đàn ông vẫn đứng lặng trong tuyết.
Ánh mắt anh nhìn thiếu nữ dưới đất, linh hồn của anh bắt đầu tan biến từ chân dần dần đi lên.
Mặc dù từng thi rớt ở quê hương nhưng Thanh Đoàn có cảm giác, khoảnh khắc mà thiếu nữ nằm đó mở mắt ra, Triệu Dữ sẽ hoàn toàn tan vào hư không.
Thanh Đoàn sững sờ, chỉ nhìn thấy ánh sáng màu trắng trong không khí, vậy mà nhất thời không phân biệt được đâu mới là linh hồn Triệu Dữ.
Rất nhiều năm sau, khi Thanh Đoàn nói về chuyện này vẫn thổn thức như trước.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nó nhìn thấy người khác hồn phi phách tán.
Người đó lấy may mắn suốt đời suốt kiếp và linh hồn cứng cỏi của mình để đổi lấy cuộc đời yên bình, hạnh phúc của Đại Ninh.
Anh chỉ yêu cô không hề giữ lại một đêm thôi, cũng chỉ đêm nay, anh dốc hết tất cả, không giữ lại chút nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất