Khoản thúc giục gấp gáp, cô cả không còn cách nào khác, nghĩ đi nghĩ lại, tự tìm đến Triệu Dữ, nhét con trai vào ngực anh.
Cô tức giận: "Được rồi được rồi, bắt nó gán nợ cho anh."
Đợi cô có tiền sẽ chuộc về, bố ruột không thể không đối tốt với con trai đúng không? Anh có tiền như vậy, có lẽ oắt con sẽ sống tốt hơn chút.
Triệu Dữ ôm con trai, nhóc con mút ngón tay, ê a đáng yêu.
Triệu Dữ bật cười: "Được, em nhớ nó thì thi thoảng tới thăm con."
Đại Ninh bị làm tức chết, còn nói không phải giành con trai với cô nữa chứ, có lẽ cũng chuẩn bị xong cả cô vợ dân dã rồi.
Cô không nhịn được mà quay đầu nhìn oắt con, điệu bộ có chút không nỡ bỏ. Triệu Dữ thấy đau lòng nhưng anh biết tính cách Đại Ninh như thế nào, cho nên kìm nén sự mềm lòng xuống.
Bé con không hề có cảm giác, ê a vươn tay về phía Đại Ninh, muốn mẹ ôm một cái.
Triệu Dữ cẩn thận bảo vệ eo con trai.
Cô cả đi được mấy bước đến cửa lại quay trở lại.
"Tôi chuộc oắt con về, muốn bao nhiêu tiền hả?" Cô đáng thương hỏi.
Triệu Dữ bật cười.
Không cần tiền, chỉ cần em đồng ý nhìn anh thêm vài lần.
*
Trước đây mặc dù Triệu Dữ đã từng bế trẻ con, nhưng anh cũng chỉ bế Triệu An An. Khi đó Triệu An An đã bốn năm tuổi, có thể chạy có thể nhảy, cực kỳ chắc người, vừa gầy vừa đen như con khỉ nhỏ, làm gì tinh xảo như bé cưng trong ngực đâu chứ.
Khuôn mặt của bé con giống Đại Ninh ba phần, giống Triệu Dữ bảy phần, ba phần giống Đại Ninh nằm ở đôi mắt long lanh như nước.
Triệu An An hét lên một tiếng, bị đáng yêu đến mức tan chảy.
Ba anh em vây quanh một cục bột nhỏ, đừng nói Triệu An An, ngay cả Triệu Bình cũng cười ngây ngô. Nhóc con vừa đến đã nhận được đãi ngộ tốt nhất, cái nôi mềm mềm, đồ chơi mới lạ, còn có cả nôi lung linh sang trọng.
Triệu Dữ cẩn thận ủ ấm sữa bột, thử nhiệt độ mới cho con trai ăn. Bé con ôm bình sữa, mắt đen lúng liếng nhìn bốn phía.
Oắt con chưa từng tới biệt thự xa lạ này, hai ngày đầu còn rất tốt, sau đó không nhìn thấy mẹ nữa, cuối cùng mới chậm chạp nhận ra Đại Ninh không cần nó, bắt đầu nhỏ giọng thút tha thút thít.
Bé không giống những em bé khác, em bé khác gào khóc, còn bé chỉ biết nức nở.
Đôi mắt to ầng ậc nước kia khiến Triệu Dữ đau lòng không chịu được, giống như đang trông thấy cô khóc.
Ôm con trai vừa đi vừa dỗ, vất vả lắm mới dỗ được nhóc con đi ngủ.
Triệu Dữ lau nước miếng cho nó, lại không nhịn được cười.
Oắt con khóc, thể nào cô cũng phải tới.
Đến chiều Đại Ninh đã biết con trai nhớ cô đang khóc. Của nợ kia giống cô, không tim không phổi, cung phản xạ chậm vài ngày. Cô vừa bực mình vừa buồn cười.
Còn tưởng rằng sinh ra đứa ngốc, hoá ra nó còn biết nhớ mẹ.
Thế nhưng bảo cô đi gặp Triệu Dữ, cô lại kháng cự một cách khó hiểu.
Người đàn ông kia nhìn thì dịu dàng, thực tế lại bá đạo, trong lòng cô là tên bại hoại không thể nghi ngờ. Huống chi cô gán con trai trả nợ cho anh, bây giờ có lẽ cũng không muốn trở lại.
Đại Ninh nhịn tới nhịn lui, trong lòng vẫn cứ lấn cấn, lạc đà Alpaca ở bên cạnh nhìn cô với ánh mắt nhìn thấu tất cả, cô cả gõ lạc đà Alpaca một cái, xấu tính nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa bắt mày đi gán nợ!"
Ban đêm Đại Ninh vẫn tới biệt thự.
Bé con tỉnh ngủ, lại chậm chạp nhớ ra mẹ không ở đây, nó rấm ra rấm rứt, nằm trên vai Triệu Dữ. Đại Ninh đau lòng, lần này cũng mặc kệ Triệu Dữ nghĩ như thế nào, nhận lấy nhóc con dỗ dành.
Cậu bé nín khóc rất nhanh, ê a dính nước bọt đầy mặt cô.
Thoáng chốc, Đại Ninh lại bắt đầu ghét bỏ nó.
Trước khi đến cô cả đã chuẩn bị xong, cô phải tìm ra bao nhiêu nhược điểm của Triệu Dữ, tốt nhất là tìm ra được bằng chứng anh ngược đãi bé con, như thế thì cô có thể quang minh chính đại đón nó về nuôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất