Tin nhắn của Khâu Cốc Nam lại tới, lần này tương đối bùng nổ.
—— "Mẹ tổng giám đốc Triệu đến."
—— "Tất cả mọi người thúc giục lấy tên cho bé con."
Không phải ai cũng không tim không phổi như cô cả, cứ gọi oắt con, oắt con. Nhóc con đã một tuổi mà còn chưa có một cái tên đàng hoàng, Đại Ninh không đáng tin cậy đến mức khiến người ta ai oán.
Nghe thấy tin tức hai ngày nay, cô cả tức giận đến mức đập bàn, lạc đà Alpaca đang ăn vụng sợi khoai tây bên cạnh giật cả mình.
"Tức chết rồi, không có sự cho phép của mình mà đã đặt tên cho con trai, mình muốn đánh chết đồ khốn này."
Trước đây Đại Ninh đã từng đọc trong sách, phần lớn đàn ông giống Triệu Dữ đều là "Phượng Hoàng nam". Họ xuất thân bần hàn, người như vậy có thể đứng ở độ cao hôm nay, thường không thể nói hết được mức độ mưu mô.
Bình thường trong truyện, anh ta sẽ có cô vợ nhà giàu. Nhưng trong lòng anh ta, đương nhiên người mẹ nông thôn và em trai, em gái là quan trọng nhất.
Mà những người thân này, thường có lòng tham không đáy, sẽ không đối xử không tốt với đứa con của cô chủ nhà giàu sinh ra!
Nhìn xem, mới tới đã muốn lấy tên cho con trai cô!
Cô cả cũng không ngồi yên được nữa, cũng không trông cậy gì vào bé con không có lương tâm kia sẽ khóc đòi mình, đằng đằng sát khí đi đến nhà họ Triệu.
Cô cũng không phải nữ phụ nhà giàu thích Triệu Dữ, cô có thể giữ vững lòng mình, tức giận sẽ cực kỳ đáng sợ đấy!
Trên đường đi, tư duy kì lạ khiến cô nghĩ ra rất nhiều kiểu kết cục.
Thậm chí trong đầu còn nảy ra hình ảnh con trai bị đánh hoá thành một tượng đất đặc biệt, chảy nước bọt, thút thít cũng không ai vỗ về.
Sau đó Triệu Dữ ôm một cô vợ dân dã, thái độ lạnh nhạt.
Đại Ninh mở cửa, bốn ánh mắt đồng thời nhìn sang.
Vẻ tức giận của Đại Ninh cứng đờ trên mặt. Trong phòng, Triệu An An trông thấy cô, hai mắt sáng lên vẻ thân thiết. Triệu Bình với dáng dấp thiếu niên nhìn về phía anh trai mình đầy ngạc nhiên.
Người phụ nữ trung niên già nua mộc mạc vừa mới nhìn sang đang ngồi trên xe lăn, vừa thấp thỏm vừa mong đợi nhìn cô.
Triệu Dữ cũng không ngờ cô lại về, sau khi sửng sốt chớp mắt một cái, trong mắt xuất hiện ý cười khẽ khàng.
Mà con trai Đại Ninh đang ngồi trên đùi bà, ê a chơi chân mình.
Nhóc con mũm mĩm, quần áo màu xanh nhạt, vừa nhìn đã thấy sạch sẽ đáng yêu.
May mà nó còn nhận ra mẹ, trông thấy Đại Ninh bèn giơ tay muốn ôm một cái.
Dù có nhìn thế nào thì người nhà này cũng không giống như đang ngược đãi con cô, ai nấy đều vây quanh như báu vật quý hiếm.
Cô cả vừa vào cửa đã thành báu vật quý hiếm thứ hai.
Đại Ninh nghĩ thầm trong lòng, không đúng, kịch bản này không giống vốn hiểu biết của cô lắm.
Trong lòng cô hừ một tiếng, mẹ Triệu Dữ nhìn hiền lành ôn hoà nhưng mà ai biết có phải diễn viên hay không chứ.
Dù sao Triệu Dữ bại hoại, cả nhà của anh đều bại hoại.
Nếu không tìm ra được cớ từ chuyện ngược đãi con trai, vậy thì cũng chỉ còn một chuyện có thể làm khuyết điểm.
"Mấy người muốn lấy tên cho con trai tôi à?"
Triệu Dữ còn chưa lên tiếng, mẹ Triệu đã vội vàng lo lắng giải thích: "Cô cả, chúng tôi nhìn đứa bé lớn vậy rồi, dù sao cũng phải có cái tên mới được."
Cũng không thể gọi oắt con mãi được.
Ở trong lòng bà, cô cả thân phận cao quý này vừa đáng yêu mà bụng dạ cũng không xấu. Bà đã từng chứng kiến con trai mình yêu cô cỡ nào, mấy năm điên dại cuồng nhiệt đó vẫn còn khiến bà sợ hãi đến bây giờ.
Bà rất sợ cô cả không cần con trai bà.
Dù sao mẹ Triệu biết rõ, đời này ngoại trừ Đại Ninh, Triệu Dữ sẽ không cần bất cứ ai.
Hơn nữa cháu trai mềm mềm trong ngực này thật sự đáng yêu đến mức tan chảy lòng người. Khi còn bé Triệu Dữ không được ăn nên gầy trơ xương, còn cháu trai lại mũm mĩm, còn thừa hưởng đôi mắt linh động của Đại Ninh. Mẹ Triệu mừng đến mức hận không thể gọi cục cưng nhỏ.
Đại Ninh ôm con trai: "Tôi cứ muốn gọi oắt con!"
Cô tùy hứng ngẩng mặt, nhìn về phía Triệu Dữ.
Triệu Dữ không nhịn được mà cong môi: "Ừ, vậy thì không lấy."
Triệu Bình hơi buồn cười, may mà anh nhịn được. Người nhà bọn họ cũng đều là người tốt tính.
Vẫn là Triệu An An lấy dũng khí, cất giọng nhẹ nhàng êm ái của thiếu nữ: "Cô cả, bọn em đâu có muốn lấy tên cho cháu trai, anh trai nói chị lấy. Bé con một tuổi rồi, cô cả, chị có cái tên nào ưa thích không?"
Đại Ninh: "..."
Cô cả chết sống không chịu thừa nhận, thứ nhất là mình ăn không thích học tập cho nên đặt tên không đủ độc và đẹp. Thứ hai, đối với việc đặt tên, cô cũng thay đổi thất thường, hôm qua thích cái này, ngày mai lại đổi ý.
Triệu Bình và Triệu An An mong đợi nhìn cô, ngay cả mẹ Triệu cũng rất tha thiết.
Đại Ninh từ chối nói: "Nhìn cái gì, hôm nay không nên lấy tên!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất