Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Cuộc phẫu thuật của bà Trần cực kỳ thành công, tiếp theo cần phải nằm viện theo dõi.  

             Lúc bác sĩ tuyên bố tin tức tốt lành này, Trần Cảnh gật đầu, quay người định đi.  

             “Trần Cảnh!” Trần Liên Tinh nghẹn ngào gọi: “Anh không ở lại chăm mẹ à?”  

             Trần Cảnh lạnh nhạt liếc cô ta một cái, không muốn nói với cô ta một lời nào, rời khỏi bệnh viện. Những năm qua anh đã làm hết nghĩa vụ với Trần Liên Tinh rồi, bất kể gió mưa, anh đều tới bệnh viện chăm sóc bà Trần.  

             Ban đầu bà Trần không thích anh, thường xuyên cấu anh rồi bật khóc để giải tỏa cơn giận, hai năm nay bà ta sợ chết nên mới bớt lại.  

             Bà Trần nằm viện lâu như vậy, số lần Trần Liên Tinh tới thăm mẹ có thể đếm được trên đầu ngón tay.  

             Trước đây, Trần Cảnh sống như một con rối, hay phải nói là giống như một con la làm việc không biết mệt mỏi cho nhà Trần Liên Tinh. Anh không có dục vọng, không có khát vọng, cho chén cơm là đủ để sống, là có sức để làm rất nhiều việc.  

             Thế nhưng đáng ra anh không nên gặp phải Đại Ninh, anh chạm tới cuộc sống muôn màu, lần đầu tiên anh biết tới cảm giác căm hận và không cam lòng.  

             Những cảm xúc tiêu cực này nhanh chóng đẩy anh tới giới hạn chịu đựng.  

             Trần Cảnh không phải người không biết gì, ngược lại, có rất nhiều chuyện anh hiểu thấu bản chất của chúng hơn phần đông mọi người, chẳng qua trước đây anh không thèm để ý.  

             Anh không có người thân, một thân một mình, không có gì hết.  

             Trước đây anh chưa từng biết không cam tâm là như thế nào, giờ đây anh  đã biết đến nó và phải nén chặt nó dưới đáy lòng của anh.  

             Trần Cảnh rời khỏi bệnh viện, Kỷ Điềm đang đứng chờ anh với vẻ lo lắng.  

             Cô ta mặc một chiếc váy trắng xinh đẹp: “Trần Cảnh, mẹ anh thế nào rồi? Không sao chứ?”  

             Trần Cảnh sờ chiếc điện thoại trong túi, nhìn Kỷ Điềm bằng ánh mắt không rõ là ý gì.  

             Kỷ Điềm hơi rùng mình, miễn cưỡng cười nói: “Sao vậy?”  

             “Không có gì.”  

             “Vậy thì tốt rồi.” Kỷ Điềm cười rầu rĩ, ánh mắt có vẻ yếu đuối, “Em muốn hỏi lại anh một lần cuối, anh có bằng lòng ở bên em không? Nếu anh bằng lòng, em sẵn sàng trả giá bất kỳ điều gì.”  

             Giọng cô ta đầy khẩn khoản: “Em có thể ở lại, nếu anh muốn tới thủ đô thì cũng có thể đi cùng với em. Những năm qua anh cô đơn một mình, em rất thương anh. Tính chị gái em không biết thế nào là thật lòng nhưng em thực sự rất thích anh. Anh chấp nhận em, chúng ta thử một lần được không?”  

             Kỷ Điềm chắc chắn những lời lẽ chân thành này nhất định có thể lay động kể cả những người đàn ông có ý chí sắt đá nhất. Huống hồ, Kỷ Đại Ninh đã một mình đi mất rồi, chắc chắn Trần Cảnh rất thất vọng về Đại Ninh!  

             Cô ta hoàn toàn không thể ngờ tới mới ít phút trước, Trần Cảnh đã từng có ý định làm chuyện đáng sợ như thế nào với cô ta.  

             Trước bầu không khí như vậy, Trần Cảnh cảm thấy khá buồn cười.  

             Thật lạ lùng, có người muốn ở bên anh, nhưng người anh thích thì lại bỏ đi một cách nhẹ nhàng.  

             Anh nói với Kỷ Điềm: “Cô đi đi.”  

             Trần Cảnh lạnh nhạt đi lướt qua cô ta, anh có điên mới đi xen vào những chuyện vớ vẩn này. Thích hay không gì chứ, vốn có phải là người như anh nghĩ đâu, anh sẽ không phạm tội vì Đại Ninh lừa đảo, cũng sẽ không động lòng với Kỷ Điềm.  

             Trần Cảnh biết, mỗi người tiếp cận anh đều có mục đích nào đó cho dù anh không rõ rốt cuộc mục đích đấy là gì.  

             Gần nửa cuộc đời, Trần Cảnh vẫn luôn giúp người khác đạt được tâm nguyện nhưng giờ phút này, anh không muốn họ được toại nguyện.  

             Buổi tối, Trần Cảnh vẫn đến đấu trường ngầm làm việc đúng giờ.  

             Người phụ trách liếc mắt ra hiệu cho anh: “Chủ của chúng tôi muốn gặp anh.”  

             Trần Cảnh đi vào trong nhà rồi thản nhiên đi ra. Người phụ trách không nghe được cuộc nói chuyện của họ nên tò mò hỏi: “Anh có đồng ý không?”  

             “Để tôi cân nhắc một chút.”  

             “Được.”  

             Trần Cảnh đấu trận xong về nhà. Trần Liên Tinh vẫn chưa về. Anh đứng ở ban công hút thuốc. Gần đây anh hút thuốc lá rất thường xuyên nhưng ít ra hút thuốc có thể giúp tâm trạng anh lắng lại một chút.  

             Trần Cảnh mở điện thoại, ngón tay dừng lại ở tên Wechat của Đại Ninh, anh nhìn một lúc lâu đang định xóa bỏ.  

             Một giây sau, tiếng âm báo vang lên.  

             Tim anh ta hẫng một nhịp, tới lúc hoàn hồn thì phát hiện bản thân đã nhấp vào xem.  

             “Anh trai tốt, người ta rất nhớ anh đó, anh có nhớ em không?”  

             Trần Cảnh: “...”  

             Lại là cái giọng điệu quen thuộc không biết ngượng này, Trần Cảnh thầm chửi trong lòng, không chịu thôi đúng không! Anh sẽ không đi đâu, tạt a xít sun phua rít cái con khỉ.  

             Xóa cô đi, quên sự hoang đường trong quãng thời gian vừa rồi đi, tìm một cô gái hiền lành bình thường cố gắng sống thật tốt mới là cuộc sống chuẩn xác của anh.  

             Một tấm ảnh thiếu nữ được gửi tới, cô mặc váy ngắn màu xanh lơ cười đầy ngoan ngoãn đáng yêu.  

             Ngón tay Trần Cảnh dừng lại, rốt cuộc vẫn không nỡ xóa nhưng cũng không muốn trả lời.  

             Có loại người nào như thế sao? Cô thích tới thì tới, thích đi thì đi, bất chấp thủ đoạn để có được thứ mình muốn.  

             Đại Ninh: “Anh không onl thì em ngủ đây.”  

             Trần Cảnh mím môi, nhấp ngón tay vào màn hình: “Đây.”  

             “Nếu đang đây thì anh vẫn chưa trả lời em là anh có nhớ người ta hay không đâu đó.”  

             “Không nhớ.”  

             “Không nhớ thật à?”  

             Đầu kia không trả lời.  

             Đại Ninh chống cằm, ngón tay lướt như bay, viết rất nhanh: “Em giận rồi, em phải chặn anh.”  

             Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, đầu bên kia trả lời một chữ lành lạnh.  

             “Nhớ.”  

             Đại Ninh không nhịn được bật cười vỗ giường: “Ha ha ha ha ha.”  

             “Thanh Đoàn, anh trai Trần ưu tú quá, câu chữ của anh ta rất có tính gợi hình.”  

             Thanh Đoàn không đành lòng nhìn, nó chỉ cảm thấy Trần Cảnh thật đáng thương. Nếu Đại Ninh đang ở cạnh anh, anh bị cô gái xấu xa này đùa bỡn thì đã đành, tại sao chỉ bằng một chiếc điện thoại, Trần Cảnh cũng phải bó tay hết cách với cô.  

             Trần Cảnh chờ một hồi lâu vẫn không chờ được tin nhắn trả lời của Đại Ninh.  

             Anh mím môi, cứ nghĩ chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ lại có cuộc gọi đến.  

             “Anh trai, cho anh nghe giọng em một chút nè, anh có vui không?” Giọng thiếu nữ đầy ngọt ngào, nói dối như xiếc: “Em về tới thủ đô là đã thấy hối hận rồi, ăn cơm nhớ anh, đi ngủ cũng nhớ anh.”  

             Trần Cảnh: “...” Anh thực sự không phải thẳng đần.  

             “Đều tại trước đây em không hiểu chuyện làm anh trai đau lòng. Thực ra em đã hối hận từ lâu rồi, vết thương của anh có còn đau không? Là do em không tốt làm liên lụy tới anh, trước đó em không ở bên chăm nom anh thực ra là vì trong lòng em cực kỳ áy náy, em sợ tiếp tục ở bên cạnh anh sẽ liên lụy tới anh.”  

             “Nói anh đi tạt a xít sun phua rít là giả đó, chẳng qua chỉ là lúc đó em nóng giận mà thôi.” Đại Ninh nói rất chân thành, “Sao em nỡ để anh trai em ngồi tù được.”  

             Trần Cảnh mím môi, những lời này làm anh cau mày. Có thật là vì… cô áy náy không? Nhớ tới lần đầu gặp nhau, ánh mắt đáng thương và ỷ lại của cô, Trần Cảnh thoáng dao động. Nhưng rất nhanh, anh cắn răng nói với mình rằng đó là một cô nàng lừa đảo có tiền sử tái phạm!  

             Anh còn tin Đại Ninh nữa thì đúng là anh ngu hết chỗ nói!  

             Đại Ninh nằm trên giường cũng đoán được rằng sẽ không dễ gì được anh tin tưởng. Cô tung ra một quả bom nặng ký, giọng vừa dịu dàng vừa ngọt ngào: “Lần này em thực sự không lừa anh, anh trai thực sự là người tốt nhất em từng gặp, em làm bạn gái anh nhé được không?”  

             Trần Cảnh bỗng mở to mắt, gì cơ?  

             Anh mất một lát để tỉnh táo lại, tìm lại giọng nói của bản thân, lạnh lùng quở trách cô: “Đừng đùa giỡn nữa!”  

             “Em không đùa đâu.” Đại Ninh ôm chiếc gối ôm thỏ hồng của mình, chầm chậm mở miệng, giọng nói đầy dụ dỗ: “Trần Cảnh, người ta không muốn làm em gái của anh, em chỉ muốn ở bên anh cả đời.”  

             Đầu bên kia im lặng.  

             “Chuyện lần trước anh không đồng ý, lúc ấy em rất tủi thân, em bị người ta bắt nạt như vậy mà anh trai hiểu rõ em nhất cũng không ra mặt cho em, chẳng lẽ tất cả đều là giả dối? Anh còn tốt với Trần Liên Tinh hơn với em!”  

             Nói một hồi, giọng Đại Ninh bắt đầu trở nên tủi thân.  

             Cuối cùng Trần Cảnh cũng nói một tiếng tẻ ngắt: “Không phải.”  

eyJpdiI6Ilo4TlpMbVdqaVF3ZmRDcGhuSzJvTHc9PSIsInZhbHVlIjoidkpXXC8xUmVUK0JDVkQwcnlCblgySlZUeWtvNExEXC9WWmVRUFVoTWhUWXRDczlqSFIxV0dQWHZWSUtSKzNnZzBtNTVnTWlGSlM1WGwxNVV3SzdcL25HZXpXWHhHckc3RmVscE9BdjBodmlRbjIxTndBdDZmeXNEeUNaTmJnaFA5eWRkM1dFSGJrVTNmUjdicTBNN2dUNEJGbmNiYjRoUzdvTEcrdCtJT1dhQlR5blFGTnZaVHF6VUZsb3lWcGpWdUlqR0lwT1NPVWpkQUxiTkVqc1VnZmxlXC9vSGk1dDVQTHNZaEtnbG1IK2liNTZrUmlQV0swaStMQjFLSGR6WHV0XC9tbWg4UW9xYUwreGRYK2RlY1wvK1VzOXZZbktWRGhXaHg3M3dsM0huTkFVWGc9IiwibWFjIjoiZjI2ZDIzMWI1YzRlMjI2YjA2OThiY2ZmOTg1YWNhNjE2N2I5MzE4ODRhODk2YmRiYjMwMGQzY2VhNzk2OTBiNSJ9
eyJpdiI6Ik01S2xuUklzbURzOHg3MW15aHFIcXc9PSIsInZhbHVlIjoiZjVqSlZhSktkSVwvQ3VpZGVWNDZnNElhQjNldXAwcSt3MWFpT0orbXVvaHBxcTdmWVVrbnRxRHJzSDNCdmlaMkFSSlp4c3NKelkzdXNpWmY5eWErVmFaZUxWMnJHekdyMmd0MlYzYjFnbE1mQnAycWFnRjZoTFF1TktFb0xmR09Ub2FPSGNtcEplM0xCNUpoc0Y3ZjNzRGM5OUZHRElLVmxkQ0Y5OUtCNHJyVzh4cW9cL1FVeHNSTVBkOUN2TzZEbmZpREplS2lZZFhFU1hreG41WFhyNFhRPT0iLCJtYWMiOiI2Yjc3MzI0NGUyZjY5ODdhNzY3ZGU0MzEzNTkxZWVhZDg2NmU2MjQ3MjdhMDg2Y2E5YmRlOTVhZjk4YjUwNmE3In0=

             Đại Ninh đảo mắt một vòng: “Anh không nói gì thì coi như anh ngầm thừa nhận anh muốn em làm bạn gái của anh đấy nhé?”

Ads
';
Advertisement