Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Đại Ninh chỉ cần lười biếng thỉnh thoảng giơ cánh tay lên là được.  

             Mọi thứ đã chuẩn bị xong, thấy Đại Ninh đi ra ngoài, Khâu Cốc Nam hỏi: “Cô cả muốn đi đâu vậy?”  

             Đại Ninh quay đầu, cười đầy hoạt bát đáng yêu, nháy nháy mắt với Khâu Cốc Nam: “Hẹn hò đó.”  

             Khâu Cốc Nam che miệng, tròn mắt.  

             Cô cả có bạn trai lúc nào sao cô ấy không biết?  

             Đại Ninh ngồi lên xe, bảo lái xe tới quán cà phê, rất tiếc là trong đó không có ai. Cô cũng không hoảng hốt, gọi điện thoại cho anh: “Anh trai, anh ở đâu rồi? Hôm qua em không nhìn thấy, giờ em tới nè!”  

             Đầu bên kia hơi ồn một chút, Lý Minh cầm điện thoại nghe giọng nói ỏn ẻn trong điện thoại mà mềm cả người, hóa ra lúc Đại Ninh nói chuyện riêng với anh Cảnh lại nói năng gợi cảm như thế sao? Đù, nếu không phải không dám nghĩ tới, chỉ nghe thôi anh ta đã muốn cứng rồi. Lý Minh cười tẻ ngắt: “Đại Đại, à không cô cả nhà họ Kỷ, là tôi đây, anh Cảnh đang bận chút việc, điện thoại để ở chỗ tôi.”  

             “Anh cũng tới à anh Lý Minh?”  

             “Đúng... Ôi anh Cảnh!” Lý Minh trông thấy bóng người ở đằng xa, chỉ còn thiếu nhảy bật lên vẫy vẫy tay: “Anh có điện thoại này, cô cả đấy!”  

             Trần Cảnh ngẩng đầu.  

             Anh mặc áo khoác đen, tay dính đầy máu, cầm điện thoại không nói gì.  

             Đầu bên kia, Đại Ninh cười hì hì nói: “Hôm qua em không nhìn thấy tin nhắn, anh không giận chứ.”  

             Trần Cảnh vẫn im lặng.  

             “Anh đang ở đâu, em tới gặp anh được không?”  

             Chỉ một lý do “không nhìn thấy” như vậy, tâm trạng tồi tệ cả đêm của Trần Cảnh bỗng khá lên ít nhiều. Hóa ra không phải cô cố ý, cô sẵn lòng tới gặp anh, lúc trước không phải lừa anh.  

             Lý Minh thấy anh cả u ám suốt cả ngày bỗng giãn lông mày ra.  

             Anh “ừ” một tiếng đồng ý, cúp điện thoại, gửi địa chỉ qua điện thoại cho Đại Ninh.  

             Trần Cảnh cởi áo khoác đưa cho Lý Minh, Lý Minh vội vàng ôm lấy.  

             Trần Cảnh lại chỗ vòi nước bên cạnh để rửa tay, anh rửa cực kỳ cẩn thận, chà sạch vết máu ở móng tay.  

             Lý Minh ôm áo của anh có cảm tưởng bản thân là một chiếc máy móc không có tình cảm.  

             Ôi, lúc ra cửa, trông anh Cảnh hung thần như vậy, giờ một cú điện thoại là lại trông giống người bình thường. Đại Ninh gọi điện sớm nửa tiếng thì mục tiêu nhiệm vụ của họ đã chẳng thê thảm tới thế.  

             Lúc Đại Ninh tới nơi, Trần Cảnh đã tới trước.  

             Anh gửi địa chỉ của một cửa hàng đồ ngọt, biết sở thích của Đại Ninh nên Trần Cảnh đã gọi đồ xong từ trước khi cô tới.  

             Đại Ninh vừa tới thì bánh quy cũng ra lò.  

             Trần Cảnh nhìn cô bằng ánh mắt khá lạnh nhạt, cô lanh lợi ngồi xuống trước mặt anh, ăn một miếng bánh quy, sau đó nhớ ra gì đó, cực kỳ tự nhiên đút chiếc bánh quy có lỗ ở giữa cho anh.  

             Cặp mắt vừa to vừa sáng.  

             Trần Cảnh quay đầu đi chỗ khác, khụ khẽ một tiếng.  

             Đại Ninh thấy anh không thích thì ăn một mình rất vui vẻ.  

             “Anh trai, tối qua anh đợi lâu không?”  

             Trần Cảnh lấy sổ ra viết: “Không lâu.”  

             Đại Ninh nghiêng đầu nhìn anh: “Sao anh lại dùng bút?”  

             Rõ ràng có một quãng thời gian anh sẵn sàng nói chuyện lắp bắp. Giờ lại dùng giấy bút.  

             Trần Cảnh cụp mắt: “Quen.”  

             “Được thôi.” Cô sát khuôn mặt nhỏ tới gần, “Anh trai thế nào em cũng đều thích hết.”  

             Cửa hàng đối diện vang lên tiếng hát: “Yêu một người không có linh hồn, thế giới là màu đen… Anh luôn nóinhững lời yêu em nhưng không làm những chuyện yêu em. Em lại coi lời ngon ngọt của anh như hình hài của tình yêu của anh dành cho…”  

             Thanh Đoàn phì cười, Đại Ninh vờ như không nghe thấy.  

             Trần Cảnh nhìn Đại Ninh, không hề cảm thấy có gì không ổn.  

             Nghe cô nói những lời tình tứ, ánh mắt nhẹ nhàng sáng lên, Trần Cảnh đưa tay chùi vụn bánh quy ở môi cô.  

             Đại Ninh nhoẻn cười, ánh mắt cũng đong đầy ý cười.  

             “Vị đào đấy, anh muốn nếm thử không? Anh Cảnh.”  

             Cô gọi tiếng Anh Cảnh vừa êm vừa mềm, không gọi anh là anh trai. Lần đầu tiên Trần Cảnh nghe thấy xưng hô này, trái tim anh  như thể bị người ta chọc một cái, anh mím chặt môi.  

             Trần Cảnh không quen với việc thay đổi thân phận nhưng… như thế này rất tốt, không cần tự kiềm chế trong thân phận anh trai, cũng không cần áp lực xoắn xuýt. Sự tức giận và đau khổ tối qua dường như bỗng chốc tan biến hết.  

             Anh  cứng người, nhìn chằm chằm vào khóe môi đã chùi sạch vụn bánh quy của cô.  

             Thấy Trần Cảnh không định truyền cho cô một chút vận khí giữa ban ngày ban mặt, Đại Ninh thấy vô vị, ngồi trở về ghế.  

             Trần Cảnh viết: “Đến sinh nhật ông em, ông em thích gì?”  

             Đại Ninh nghĩ nghĩ, hùng hồn chỉ vào chính mình: “Em nè.”  

             Trần Cảnh: “... Đừng đùa.”  

             Đại Ninh cũng hiểu ý anh, cô cười nhẹ nhàng nghĩ kế cho anh: “Mua trà đi, ông nội uống trà.”  

             Trần Cảnh gật đầu.  

             “Anh có cần phải chú ý gì không?”  

             Đại Ninh ngẩng khuôn mặt nhỏ, nói đầy đắc ý: “Người ta đang lo lấy lòng bạn trai em chẳng kịp ấy chứ, anh cứ tung hoành thoải mái!”  

             Trần Cảnh không nhịn được thoáng mỉm cười.  

             Anh hiếm khi cười, hầu như lúc nào trông cũng như núi băng, lúc này cười lên một tiếng trông cực kỳ đẹp trai.  

             Thanh Đoàn thẫn thờ, không thể không thương hại anh. Là một con người bị người khác kiểm soát sướng vui giận buồn, anh thật đáng thương.  

             Nó ôm lấy chính mình, che mắt lại, không xem Đại Ninh lừa gạt tình cảm của người khác.  

             Đây là mối tình đầu của anh trai Trần, thật thê thảm.  

             Phục vụ Đại Ninh ăn uống xong, Trần Cảnh muốn đi chọn mua lá trà. Anh không am hiểu chuyện này nên nhờ Đại Ninh đi cùng anh.  

             Đại Ninh cũng không từ chối, cô nàng lừa đảo nghĩ bụng, vẫn chưa lừa được vận khí, uổng công bôi son đào cuối cùng tự mình ăn hết.  

             Bước ra khỏi tiệm, ánh mặt trời chói lọi.  

             Đại Ninh nhìn người đàn ông lạnh lùng kiệm lời đi bên cạnh, bỗng nảy ra một ý tưởng, cô nắm chặt tay anh, mười ngón đan vào nhau.  

             Trần Cảnh sững ra một thoáng, từ lúc cô sát lại gần, anh đã chú ý rồi. Trần Cảnh bất giác cứng người nhưng không cử động, muốn xem thử xem cô định làm gì.  

             Anh không quay đầu nhìn cô, im lặng nắm chặt ngón tay, ánh mắt trở nên rất dịu dàng.  

eyJpdiI6IjFUVFFpWTIxdDg2OU9uRlwvVmpuQTd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZURTZhZWttMkFXdW9qZ1N4emprcThKeWpCaldZMTJXU2xna29BXC9DcXlyMlMrcFk4THZCUEpDdWF5YlBHcUVLZWxaaDk3NUI2RWdpQ3RyQk5IYk0zTm4zWnZPMmMrODNQTzFPdzdJc0pmTmZcL2JGTHh2amJQUnhtMnU5Y202TDY4UWRyY1hGRlRDUG9rRzFzK0daWVg3bFh5NnkzeUFGTjM4ZmRcL3NLNEswcmx5RTZNbkdSXC8yVnJKSTRobjVXNFpiOTkweHFkdHVwNzZVWGU5bVdpalwvOXdoYzBpN1EwYzkwUDcyXC9RYTYrTWZ0TDEwSkdIellUeHlpejdVVjI5ZHBXMzlYZzFlUjVSVWZkdlwvV3l5a3NkSjlUbHhSYVhzZndGRitxd3dFQkE3WjVPTm00VE4yb21ObUxrMUcxQ0JQeSIsIm1hYyI6IjczNzBkMWIzOGUwZDMxN2U3NTU5NGVmN2NmYmM4ODk2NTk2OTUxNGRkYWMwNTQxZmMzNWY4MTEwMTE3NmM5OTIifQ==
eyJpdiI6ImFoVXpvZmdpUlJCdlNlS1IzZUczSnc9PSIsInZhbHVlIjoiMHV2T1F2eFUzd25HXC9tZjVXeExLU1pyTHlvT1ZtNFA2WFErcUdXV1RUQWlOVU00NG53R1pHOFk3T2FXYkxYTmlwTTdCanQ5ZjBTYVwvMkNPcUFWblBEblFNUjdDZzdBd1o1YjAra1wvY2hJaFV2NlVUdHRpSHBEbTlmNFVtRTFxXC9lWThQRUhYazFDRk5qY1RZMGpxUXV6YmxUVXRhQVhKSVwvNmgxbDBXc2Z1QTJZWDdwcEdmbHE1cWUwenZldkhsem4xdEpPbnFxcm1XNXVhZmVkZXZFZWNrbVdBMlJnemNQUmNPQXduS0VMb25XaDd6OUp6UTRiVWhyNnQ3Tmx6K1JcLyIsIm1hYyI6ImEyZDk4NDYyYTlmZmZhOTQ1YjIwOWUxYzUzZTBlMTFhNDU4ZjgwMTU5ZWVmNmJkNjM0NTc1NDQ4ZjBiNDJkNmIifQ==

             Trái tim anh mềm ra, đời này anh chưa từng ngờ rằng hóa ra mùi vị yêu đương lại ngọt như vậy, ngọt đến độ làm người ta gần như quên mất đau đớn gần trong gang tấc.

Ads
';
Advertisement