Trần Cảnh không nói gì, cũng không trách mắng cô.
anh chậm rãi giải thích cho cô, bố nuôi vẫn còn ở Phượng Minh, cần anh thu xếp giúp một tay. Chuyện kia của Trần Kế Duệ vẫn còn đường cứu vãn, dù sao Trần Kế Duệ đúng là gánh tội giúp người khác.
Trần Cảnh điều tra nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đã có manh mối.
Chờ anh thu xếp cho hai mẹ con nhà họ Trần xong là có thể đến dỗ cô.
Đại Ninh miễn cưỡng đồng ý với anh, khuôn mặt nhỏ phình lên: "Anh cũng chưa từng nói thích em một lần nào? Anh mau nói đi, em muốn nghe."
Ngón tay của Trần Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
Cô nhột đến mức không nhịn được cười, trong đôi mắt to ánh đầy nước.
"Trần Cảnh, anh thích em sao?" Đại Ninh cố ý hỏi như vậy, lỗ tai ghé sát vào lồng ngực trái của Trần Cảnh. Nghe thấy tiếng tim đập của người đàn ông hỗn loạn hơn bình thường nhiều là cô biết ngay câu trả lời của anh.
anh không chỉ thích cô, mà là yêu cô, mê đắm cô.
"Anh đã không còn là anh trai của em nữa, có thể nói gì cũng được nha."
Trần Cảnh cúi đầu, thấy bộ dáng đáng yêu hồn nhiên của cô thì vô cùng động lòng, hôn lên môi cô một cái.
Gió rất nhẹ, môi của anh hơi lạnh, giữa tiếng tim đập bùm bụp như nổi trống, anh vừa chạm nhẹ một cái đã nếm được mùi vị mềm mại của đôi môi thiếu nữ.
Cô sững sờ nhìn anh, đôi môi anh đào nhỏ nhắn màu hồng nhạt, bộ dạng như chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Lỗ tai Trần Cảnh hơi đỏ lên, kéo thiếu nữ từ trong ngực ra, ý bảo cô —— về nhà đi, ngày mai gặp.
Gương mặt nhỏ của Đại Ninh đần ra, không thể tin nổi.
Thanh Đoàn nghe thấy Đại Ninh đang điên cuồng mắng mỏ trong lòng: Con mẹ nó Trần Cảnh, anh đúng là đồ con rùa! Người ta còn chưa sẵn sàng hút vận may đâu!
Thanh Đoàn: "..."
Sau một phút, chỉ thấy Đại Ninh giữ chặt cổ áo Trần Cảnh, ép anh cúi đầu.
Trần Cảnh nhíu mày nhìn cô, trong chốc lát vẫn chưa hiểu được ý cô, không bị cô kéo xuống.
Trong lòng Đại Ninh điên cuồng mắng anh, làm nũng nói: "Chưa hôn đủ, em muốn hôn thật lâu, cái loại mở miệng hôn kìa."
Hầu kết Trần Cảnh giật giật, may mà có ánh đèn, nếu không thì sắc mặt anh đã sớm bại lộ. Mới biết được tư vị yêu đương, dục vọng còn nóng hơn lửa, anh cũng rất muốn, nhưng mà không thể... Trong miệng anh bây giờ đều là vết thương và mùi máu tanh do khi tập nói chuyện cắn bị thương.
Đôi mắt to của thiếu nữ long lanh ánh nước, dáng vẻ hoạt bát mà quyến rũ, lại thêm hôm nay cô ăn mặc nhẹ nhàng thuần khiết, hoàn toàn không gây cảm giác thiếu hài hòa, ngược lại nhìn rất đơn thuần đáng yêu.
Trần Cảnh dùng hết nghị lực của đời này, nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của cô.
"Hôm khác." anh nói bằng giọng khàn khàn, sau đó cũng không quay đầu lại, rời đi.
Thanh Đoàn: "Ha ha ha ha, thật xin lỗi, ha ha ha ha..."
Đại Ninh lau miệng mình, mắng anh: "Con mẹ anh, anh nghe được không Trần Cảnh, con mẹ anh!"
Trần Cảnh đã đi xa nên không nghe thấy. Tài xế đi theo cô từ xa, rất có ánh mắt lái xe lên: "Cô cả, bây giờ về nhà sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Đại Ninh xụ xuống, leo lên xe.
Thanh Đoàn cười ra nước mắt bị cô chôn vùi vào biển ý thức, muốn rút ra cũng không rút được.
Đời này Đại Ninh hận nhất là người khác coi thường sức hấp dẫn của cô. Cô có thể thờ ơ với người khác, nhưng người khác không thể làm như thế với cô.
Thanh Đoàn cười đủ rồi, mắt ngậm lệ nóng phát hiện mình không ra được, đành phải chỉ ra điểm đáng ngờ để dỗ dành cô nàng kiêu ngạo này.
"Cô không phát hiện sao? Trần Cảnh nói chuyện không được bình thường?"
"Đâu có."
"Anh ta nói chuyện vô cùng chậm, phát âm cũng không quá chuẩn."
Đại Ninh không thèm để bụng hừ một tiếng, vẫn còn tức giận với Trần Cảnh: "Anh ta bị cà lăm, bình thường không phải đều nói chuyện như thế sao."
"Bình thường mặc dù anh ta nói hơi chậm, thế nhưng phát âm rất chuẩn." Thanh Đoàn nói: "Đại Ninh, tôi đoán trong miệng anh ta có vết thương."
Đại Ninh nghi ngờ quan sát nó, hồi lâu sau mới hừ một tiếng, nói: "Còn muốn gạt tôi, còn lâu tôi mới thả cậu ra."
Thanh Đoàn: "..."
Đủ rồi! Thật sự là đủ rồi! Ở chung với Trần Cảnh đến trưa, một cục tròn như nó cũng phát hiện ra sự khác thường của Trần Cảnh, vậy mà Kỷ Đại Ninh lại chẳng biết gì! Đồ khốn này còn lòng dạ nhỏ nhen, hoài nghi nó lừa người!
Nó cảm nhận linh hồn của thiếu nữ, bất đắc dĩ thở dài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất