Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

 Nó cực kỳ bội phục sự thản nhiên của Đại Ninh. Người bình thường gặp phải loại tình huống này có lẽ đã lúng túng chết rồi. Nhưng Đại Ninh lại giống như không có gì xảy ra, chỉ khổ não một hồi về sự tồn tại của Triệu Dữ.  

 

Dù sao Thanh Đoàn cũng không phải là một hệ thống tiêu chuẩn, nó không thể nào xóa sạch ký ức của mọi người, chuyện đã xảy ra, nó và Đại Ninh đều phải nhận.  

 

Thấy được sự bối rối của Thanh Đoàn, Đại Ninh rất khó hiểu.  

 

"Cậu sợ cái gì chứ? Tôi không yêu đương với Triệu Dữ, đó là mong muốn đơn phương của một mình anh ta, có thể trách tôi sao? Lại nói cho dù có từng yêu đương, anh ta cũng chỉ là bạn trai cũ đã chia tay, làm gì có ai quy định tôi không thể đổi bạn trai?"  

 

Cô ôm lấy trái tim.  

 

"Tôi không thích Triệu Dữ, anh ta khiến tôi đau quá." Cho nên cô chọn Trần Cảnh.  

 

Dù chuyện đã qua, nhưng nỗi đau khi bị viên đạn xuyên thủng tim của cô là chân thật. Sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ say ba năm, mỗi thời điểm linh hồn mỏi mệt, cô đều tính hết lên đầu Triệu Dữ.  

 

Thanh Đoàn khó chịu đau lòng chết mất, đột nhiên muốn ôm lấy cô.  

 

Ai biết một giây sau, Đại Ninh cười hì hì: "Với cả hôn Trần Cảnh có vận may để trộm, Triệu Dữ không có, đồ đần mới chọn Triệu Dữ."   

 

Thanh Đoàn: "..." Một chút khó chịu lập tức bay sạch. Kỷ Đại Ninh tính toán chi li, ai có sữa người đó là mẹ.  

 

Trần Cảnh không nói cụ thể chuyện gì đã xảy ra, Đại Ninh và Thanh Đoàn cũng không biết anh trải qua những gì.  

 

Ngày hôm sau, Kỷ Điềm vác khuôn mặt bị thương trở về nhà họ Kỷ đúng lúc Đại Ninh đang ăn điểm tâm. Trông thấy bộ dáng chật vật của cô ta, cô suýt chút nữa cười ra tiếng.  

 

Gương mặt Kỷ Điềm sưng vù không nhìn ra bộ dáng vốn có, hai mắt dồn vào một chỗ, hoàn toàn không còn vẻ thanh tú động lòng người như trước kia.  

 

Cô ta đi đường khập khiễng, được người hầu đỡ vào. Vừa trông thấy Đại Ninh, trong mắt cô ta nhanh chóng lóe lên sự oán hận, sau đó lập tức cúi đầu xuống.  

 

Kỷ Mặc Giác trông thấy cô ta, vô thức nhìn sang Đại Ninh phía đối diện, thấy Đại Ninh không vỗ bàn đứng dậy mà chỉ chống cằm, một bộ dáng không hề hấn gì, Kỷ Mặc Giác nhẹ nhàng thở ra.  

 

Anh ta đỡ lấy Kỷ Điềm từ trong tay người hầu, hỏi cô ta: "Không phải nói ở lại bệnh viện thêm mấy ngày nữa sao? Sao đã trở lại rồi?"   

 

Kỷ Điềm chỉ suy sụp nhìn ông nội Kỷ, nói khẽ: "Sinh nhật ông nội, em cũng không thể làm gì cho ông."  

 

Ông nội Kỷ một mực im lặng không khỏi thở dài. Ông biết đứa nhỏ này thật đáng thương, nhưng lòng người ai chẳng thiên vị. Kỷ Điềm đáng thương, ông ta lại càng không nỡ để Đại Ninh chịu một xíu uất ức, cho nên cũng không lên tiếng.  

 

Nhưng thật không ngờ đứa nhỏ này bị thương như thế mà vẫn nhớ đến tiệc mừng thọ của ông ta.  

 

Mà bọn họ ngoại trừ Kỷ Mặc Giác cũng không ai đi bệnh viện thăm đứa nhỏ này một chút.  

 

Ông nội Kỷ hiền lành hỏi: "Điềm Điềm thấy khỏe hơn chút nào không?"  

 

Kỷ Điềm vội vàng gật đầu.  

 

"Ngồi xuống cùng ăn cơm luôn đi. Dì Lưu, mang bát đũa lên cho cô hai."  

 

Kỷ Điềm ngồi xuống, lúc này mới trông thấy Đại Ninh. Trên mặt mang mấy phần thấp thỏm, cẩn thận từng li từng tí đưa một hộp trang sức tới.   

 

"Chị chính là chị cả sao? Em, em tên là Kỷ Điềm. Đây là quà em tặng chị, hi vọng chị thích."  

 

Thật là làm khó cô ta mang khuôn mặt như vậy mà còn có thể diễn trò bằng ánh mắt. Đại Ninh thấy thú vị, nghiêng đầu dò xét cô ta.  

 

Kỷ Điềm nghĩ thầm, với tính cách làm người chán ghét kia của Kỷ Đại Ninh chắc chắn sẽ vứt hộp trang sức đi, thuận tiện nhục nhã cô ta. Kỷ Điềm im lặng đợi đến khoảnh khắc này, để ông nội và anh trai nhìn xem Kỷ Đại Ninh hẹp hòi ương ngạnh cỡ nào.  

 

Đại Ninh cầm lấy hộp trang sức.  

 

Thật ra đời trước loại tiết mục này diễn ra cực kỳ nhiều, Kỷ Điềm luôn thích đến gần cô ta, khi Đại Ninh không chút khách khí nhục nhã cô ta, cô ta sẽ lập tức bày ra bộ dạng luống cuống đáng thương. Tình cảnh này thường xuyên bị Kỷ Mặc Giác bắt gặp, Đại Ninh cũng vì thế mà cãi nhau không ít lần với Kỷ Mặc Giác.   

eyJpdiI6ImZoU3hNQlpBemM0c29rVU9QUGZMTHc9PSIsInZhbHVlIjoid1o3NlFYM1wvZ0pETXloOXluc2lwNFpKMVhBK1ZWb1NKUVUwdDJ5cTIwcDJqeGtXQXlMMGVyR0RrcFpcLzNIbzFVIiwibWFjIjoiMTQwZWJmZjU5ZGQ3NzEzYTE1MzU5MDNkNzliZWViOWJkYWFhMzEyMmUxNmUxZjgwYWE0OThmYzQ2NWQ5Mjc3MiJ9
eyJpdiI6ImZMbit1ZmNjOThrNzJmK3hwMHN5Nnc9PSIsInZhbHVlIjoiVVg0SkRoSmRQMUZWWHk1UkxZZ25LTDQzcEk0K0w1YWl6ZWFxa0E1UGt0T1wvejk2dzVIbmQxbk45OHdmSWhabjU2SVEzN01TQnRKMlhDNGxXYlRrc2N3MmhvRDJxUW5nQkRZR3k2QkRaYzAzbEUrb1RtWHFjMnFcL0xSWktScnZyYjAxcElKamlKbjNLNGVaT3BzQUNWZXVsbk45Zk9iT04rSWZEQk1WVGtVUWVsNXcwbUlrVUo5NmFBRXRySDRGRDZCSGgwZVZaR0xqYnErY3BWRGwyNzVnPT0iLCJtYWMiOiJlM2JmOTUyZjQwODBiN2UxODc4MzRlYzA2YmRmM2Q3YTQ3MjNhODM2NjM1YzI5MWJlZmRkYjFkZjYwYmYzZjJiIn0=

Nhưng biết là một chuyện, cô mới không thèm để ý đến cảm xúc của người khác. Cô không diễn với Kỷ Điềm mà ném thẳng hộp trang sức vào ngực cô ta. 

Ads
';
Advertisement