Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Bên ngoài Thái Âm Tiên Giáo.  

 

 

Cố Vân Kiếm lăn lộn mấy chục dặm, cuối cùng va vào một ngọn núi cao, sắc mặt cực kỳ khó coi.  

 

"Đều là những người gì chứ!"  

 

Cố Vân Kiếm đứng dậy, nhìn nếp gấp trên áo của mình, dùng tay vuốt phẳng nó, sau đó anh ta thấy một trong hai chiếc cúc đối xứng trên ngực đã bị mất, vẻ mặt rất khó coi.  

 

"Chiếc cúc còn lại đâu rồi?"  

 

Cố Vân Kiếm chổng mông ra giữa đá sỏi tìm kiếm, nhưng tìm hồi lâu cũng không thấy.  

 

Cuối cùng, Cố Vân Kiếm đứng yên tại chỗ, nhìn chiếc cúc áo không đối xứng còn lại trên ngực, lấy tay kéo chiếc cúc còn lại ra rồi ném đi.  

 

Cố Vân Kiếm thở phào nhẹ nhõm khi thấy hai bên không có cái cúc nào, cực kỳ cân xứng và hoàn hảo.  

 

Bây giờ, thấy thoải mái rồi!  

 

"Cốc Tân Nguyệt... ngủ với sư phụ ta rồi lại lật mặt không nhận người, ha, phụ nữ..."  

 

"Mục Vũ Đạm.. xem ra thương chị dâu hơn là thương anh trai!"  

 

"Mục Huyền Thần... khó khăn lắm mới xuống, nhưng lại không đáng tin cậy, có ích gì chứ!"  

 

Cố Vân Kiếm lẩm bẩm: "Khi đó sư phụ kết giao nhiều bạn bè như vậy, ta cũng không dám tìm. Tông Đồng Nguyên và Tông Tư Nguyên đều giết cha mình và hợp tác với dị tộc. Vậy thì có thể tin ai, ta làm sao biết được chứ!"  

 

Cố Vân Kiếm sờ sờ lông mày, cảm thấy đau đầu.  

 

"Haiz, thật là.."  

 

Một lúc lâu sau, Cố Vân Kiếm thở dài, ngồi trên một tảng đá xanh, ánh mắt nhìn về phía trước, dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ.  

 

Tuy nhiên, sau khi nhìn một lúc lâu, khóe miệng Cố Vân Kiếm giật giật, không khỏi đứng dậy.  

 

Trước mặt anh ta là hai ngọn núi cao, hai ngọn núi cao này vốn đối xứng nhau, nhưng một trong số đó vừa bị anh ta đập nát làm đôi, trông thật sự rất khó chịu.  

 

Cố Vân Kiếm cuối cùng không nhịn được, nắm chặt tay.  

 

Bang...  

 

Một ngọn núi cao khác gầm lên và nổ tung, lúc này cũng sụp đổ mất một nửa.  

 

Hai ngọn núi sụp đổ gần như ở cùng một vị trí.  

 

"Phù... bây giờ... thoải mái rồi..."  

 

Cố Vân Kiếm lại ngồi xuống.  

 

"Sư phụ thật là bất cẩn, bao nhiêu năm qua, ta như đi trên băng mỏng, lên kế hoạch kỹ lưỡng đối với dị tộc, anh ta thì hay rồi, nhìn thấy dị tộc là làm, nhìn thấy là làm, đúng là một người đàn ông liều lĩnh, anh ta trước đây cũng vậy!"  

 

Cố Vân Kiếm tự lẩm bẩm: "Haiz, cũng không trách anh ta được. Dọc đường tới đây, đã nhìn thấy nhiều cố nhân chết như vậy, trong lòng hẳn là rất đau đớn. Bây giờ thì hay rồi, Tông Tu Vĩnh cũng chết rồi, chắc hẳn trái tim đang chảy máu. Haiz, sư phụ thật đáng thương..."  

 

"Ngày nay, làm đồ đệ cũng khổ quá, gặp được một sư phụ làm cho người khác lo lắng, càng khổ hơn!"  

 

Cố Vân Kiếm ngửa mặt lên trời thở dài, vẻ mặt chán nản.  

 

Khi anh ta nhìn thấy hai đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời, giống như hai con ngựa phi nước đại cạnh nhau, trông chúng rất giống nhau, nhưng một trong số chúng có chân ngắn hơn, khóe miệng Cố Vân Kiệm giật giật, anh ta bay lên.. .  

 

…  

 

Tiên giới.  

 

Thái Thượng tiên vực.  

 

Trong hàng chục ngàn dặm xung quanh Thái Thượng tiên vực, một trận chiến đã nổ ra, khí tức cuồn cuộn. Các tiên nhân trên khắp Thái Thượng tiên vực đều có thể cảm nhận rõ ràng.  

 

Kiểu hỗn chiến giữa Tiên Tôn, Tiên Đế này khiến tuyết rơi quanh năm ở Bắc Vực dừng lại, khiến nước biển ở Nam Thiên Hải cuồn cuộn như sóng thần.  

 

Nhưng đại chiến vẫn đang tiếp diễn.  

 

Vẫn chưa phân thắng bại!  

 

Cuộc giao chiến giữa người mặc áo choàng đen, người mặc áo choàng đỏ và Thần Môn lục thiên tuế Tư Đồ Hựu vì diễn ra trong chiến trường thời không do Tư Đồ Hựu cắt đứt ra, nên lực tác động lên thế giới bên ngoài không mạnh.  

 

Nhưng bất cứ ai cũng cảm nhận được, từ cổng vào chiến trường thời không đó, trận giao chiến của ba người hoàn toàn có thể hủy diệt trời đất.  

 

Nếu thực sự chiến đấu trong Thái Thượng Tiên Vực này bằng mọi giá, e rằng toàn bộ phạm vi hàng trăm dặm quanh Thái Thượng Tiên Tông sẽ biến thành đống đổ nát.  

 

Lúc này, Tần Ninh lại xông vào chiến trường, những người hiểu hắn đều biết, lần này, hắn thật sự điên rồi.  

 

Hắn không hề nương tay, vừa giao chiến, vừa liều mạng nuốt Tịnh Ma Tiên Đan.  

 

Nhìn thấy Tần Ninh ăn Tịnh Ma Tiên Đan như ăn kẹo, Lão Thụ Quái và Đại Hoàng thực sự muốn khóc.  

 

Nhưng một cái cây, một con chó cũng không dám khuyên Tần Ninh vào lúc này.  

 

Dù sao, bọn chúng cũng chưa bao giờ thấy Tần Ninh liều mạng như vậy.  

 

"Giết!"  

eyJpdiI6ImMrbmNRd0J6ck1xc3FFRit0VWZDcWc9PSIsInZhbHVlIjoiWEJYb0YxdGhVU2NlRk1QZE9OeVlGaG1xSEZYMEoyNkhQdzU1c3hxRjNneDdlODNoV09DRjhpc0ZldERUYis4ayIsIm1hYyI6IjE2NWIwYTM0YmU3ODk5ZGNiY2JmYTA0YTEwNGI4ZGIzNmVkYjgyNzJmOTFiNDRiYjMxMzBlYTMyMDhiZTk2YmIifQ==
eyJpdiI6IkhlRncyZjVObEc5NGs2N0VwSzd5OUE9PSIsInZhbHVlIjoiMjBzZklzdDZaZ0lJQVRxQXZDdEd3YUhZYzh5NjR3cXNEU3VpcXlrekFJdHcxMkkwZXczYW45UHp6RUlwRjI1VVk2TW90OVJqT0I4REx5Mlgxd1JWY1hNeis5RmJRSm1RdEJRdDM0XC94SGhOaHRucDVuNzFRWkxKRzVsNzFLZGJBdktBOEk1RlZBTWgwTXRxMW5JRjM3QXpDekZaZ3FiSk5HTkZSdXBhT0swQU5BWkFqbnlmMWZ0dDZrc1pCcmF0RWJsVVVKNFh0Q3BFZzAydHdPbDdSRWluU1BQTWp3azIzSEJHcnpNU25GUUVnNjFcL0c0d3Z1UGlKODQ5ZnNBVDN0R2dJbGNLWnZPYkVWWHF5UXhCcXpmanJYc2NtQUJzK0htYWdjR05WZFdLMHFHaXduSVwvS041XC95RW9FVzhmSytkaUdvVTlnUEdcL1dMQ0JWc0JZUXVHcFF3MXhcL3hMOU94bmFaa3J0cUhGRFwvYkhGcHV4cmxrMytsRW1Md3RDWkZxZXh5eG92S3J4dlpDejRyVWFPcUE1SFY4WGpPeWFWS1FtY2hnQ2hnUHltQW83SFwvcW1RdmM1cUlPTGNMemRmTG5nIiwibWFjIjoiMTE4NmU3Nzg4YTY3ZDIxNjA3ZjhjOGU2NGFkMjFmYTdlODYzYTA2M2JlZjQ3OWNmN2VhMzg3ODkwOWEyNTY3YyJ9

Ads
';
Advertisement