Xem ra như mình nói lúc trước, không tìm được Lâm Chỉ Khê, tên này hẳn sẽ không bức bách mình gả cho hắn.
- Ta đi đây.
Vân Phi Dương đứng lên.
Tới nơi này chỉ để Bảo Lỵ hiểu rõ nên thực hiện lời hữa của mình trước kia.
Nhìn bóng lưng đang dần biến mất, Bảo Lỵ đắng chát cười một tiếng, đã từng là một câu nói đùa, không ngờ lại trở thành sự thật, mình làm sao đây.
- Lỵ Lỵ.
Đột nhiên có âm thanh truyền đến.
Bảo Lỵ quay người nhìn lại thấy phụ thân đứng trước đại môn.
Bảo Tụng Nhân cười nói:
- Không cần quan tâm cách nhìn của thế nhân mà tận lực giấu diếm bản tâm của mình, làm thế chỉ khiến còn càng tổn thương thôi.
- Huống hồ, thực lực tên học sinh kia đã siêu việt con, loại quan hệ thầy trò này đã thùng là rỗng kêu to.
Bảo Lỵ khẽ giật mình.
Bỗng nhiên, nàng cười nói:
- Con hiểu hiểu.
- Ừm.
Bảo Tụng Nhân nói tiếp:
- Tiểu tử kia bóp nát một cái bàn học thì để hắn bồi một trăm vạn đi, dù sao người con rể tương lai này của ta rất không thiếu tiền.
- Phụ thân!
Bảo Lỵ đỏ mặt nói:
- Ngài loạn nói cái gì thế!
Ssau khi về đến phủ thành chủ.
Vân Phi Dương gọi Gia Cát Cẩm và Tương Cần tới, an bài các nàng một người quản lý chính vụ, một cái quản lý quân vụ.
Làm xong hết thảy.
Hắn tính toán mang theo bọn người La Mục tiến vào Phi Dương đại lục bắt đầu tu luyện, chuẩn bị đột phá Vũ Thánh.
Bất quá.
Vừa chuẩn bị đi vào, binh lính đến báo:
- Thành chủ, thiếu chủ Long gia Long Chấn Vũ, Mạc gia Mạc Văn Hiên và Độc Cô Cần bái phỏng.
Vân Phi Dương nói:
- Mời bọn họ vào.
Ba người Long Chấn Vũ đi tới.
Mạc Văn Hiên mở miệng trước.
- Vân thành chủ, bốn năm sau sẽ có Long Môn xuất hiện, xin ngươi để cho chúng ta tiến vào phương thế giới kia để tu luyện.
Vân Phi Dương cười hỏi lại:
- Lý do.
Mạc Văn Hiên chân thành nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất