Phiên Thiên Thủ?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Hắn có chút trí nhớ về vũ kỹ này, tựa như là do Viễn Cổ Đại Thần nào đó của Thần Giới sáng tạo ra.
Nghe nói.
Lúc đó, Đại Thần kia cũng nhờ vào chiêu này giao thủ với Thần Chủ đời thứ nhất, đánh qua rất nhiều năm vẫn bất phân thắng bại.
Trận chiến kia.
Lưu truyền rộng rãi trên Thần Giới.
Khu vực hai đại cường giả giao thủ phủ đầy những đại chưởng ấn, thời gian trôi qua, dần hình thành sơn cốc, về sau được người xưng là Lật Thiên Cốc.
- Chẳng lẽ cấm thuật này được diễn sinh từ Thần kỹ của Viễn Cổ Đại Thần?
Cuối cùng.
Tâm thần Vân Phi Dương rung động.
Nếu thật là vậy, người có thể diễn hóa Thần kỹ như thế thành cấm thuật phải khủng bố đến cỡ nào a!
- Kiếm lời rồi.
Vân Phi Dương mừng rỡ không thôi.
Thần Giới vũ kỹ cũng chia đủ loại khác biệt.
Phiên Thiên Thủ do Viễn Cổ Đại Thần sáng tạo hiển nhiên có cấp bậc rất cao, hơn xa những Thần kỹ năm đó hắn tu luyện.
Bây giờ lấy cấm thuật hình thái diễn sinh, mặc dù khó có thể phát huy một thành uy lực, nhưng cũng phi thường cường đại tại Phàm Giới.
Vân Phi Dương thiếu đúng loại vũ kỹ này!
Ngay tại thời khắc hắn hưng phấn, trong thức hải hiện ra từng đoạn khẩu quyết cùng đồ án vận chuyển kinh mạch.
Đây chính là phương thức tu luyện Phiên Thiên Thủ hoàn chỉnh.
Vân Phi Dương lúc này ổn định tâm thần, bắt đầu nỗ lực nhớ kỹ khẩu quyết và đồ án.
Thần kỹ hư hư thực thực của Viễn Cổ Đại Thần khẳng định không phải một chút đã có thể tu luyện thành công, cho nên hắn chỉ có thể trước ghi nhớ kỹ.
"Ba."
Sau khi ghi lại khẩu quyết và đồ án, thẻ tre bảy màu trong tay Vân Phi Dương bỗng nhiên vỡ nát. Xem ra, cấm thuật này hẳn là duy nhất, người nào nhớ kỹ sẽ vỡ nát.
- Nát rồi?
- Chuyện gì xảy ra?
- Tiểu tử kia có thấy nội dung trong thẻ tre hay không?
Đám người không hiểu.
"Xoát."
Vân Phi Dương đứng lên, nói:
- Sư tôn, chúng ta đi thôi.
Lúc này, lấy việc thăm dò Đảo Thần Cấm làm chủ, còn về Phiên Thiên Thủ, nhất định phải tìm thời gian tu luyện thật tốt.
Tứ Hải Kiếm Đế muốn mở miệng hỏi thăm nhưng cuối cùng vẫn áp xuống, cất bước rời đi.
Những cường giả khác cũng đi theo, bọn họ vừa đi vừa nghĩ, thẻ tre bảy màu vỡ nát, chỉ sợ Vân Phi Dương cái gì cũng không kịp ghi lại.
Mọi người nhất thời thăng bằng.
Mà vui vẻ nhất vẫn là Tư Không Minh.
Hắn âm thầm cười lạnh.
- Tiểu tử, cơ duyên như thế này sao để ngươi tuỳ tiện đạt được.
Không bao lâu.
Mọi người đi tới cuối đường lưu quang.
Khi hắn rời khỏi đây, một mảnh sơn thủy hiện ra trước mắt, khu vực bằng phẳng cách đó không xa còn xuất hiện một thành tường cao ngất.
Thành trì?
Mọi người nhất thời trợn mắt.
Chẳng lẽ trên Đảo Thần Cấm có nhân loại tộc quần ở lại?
Từ khi Đảo Thần Cấm xuất hiện, còn chưa thấy ghi chép nào nói đến việc có nhân loại ở đây sinh tồn. Cho nên, khi thấy thành tường kiến trúc phía trước giống như phát hiện ra một bí mật trọng đại.
- Tường thành phủ đầy rêu xanh, chắc đã thật lâu rồi không ai ở lại.
- Đảo Thần Cấm lâu dài dưới đáy biển, nhân loại khẳng định không thể ở lại, có lẽ đã sớm là tòa thành hoang phế trống không.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất