Đột nhiên, bên ngoài đình viện truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng, Vân Phi Dương đang nổi giận đột nhiên cứng ngắc.
Bên ngoài.
Lâm Chỉ Khê áo trắng như tuyết đang yên tĩnh đứng đấy.
Tóc đen bay múa trong gió hiển lộ ra một gương hoàn mỹ không chút tì vết, đẹp như một bức họa.
Ba người Long Chấn Vũ vội vàng đi vào căn phòng.
"Xoát!"
La Mục và Vân Lịch đứng lên, bọn họ ôm Vô Trần, đi vào trong phòng, cười nói:
- Sư huynh, lại nói cho chúng ta biết thêm một chút về Linh Tiêu Phái đi.
- Ta...
- Đi đi, vào nhà rồi nói.
Nói rồi kéo Vô Trần vào phòng, trong lòng cũng buông lỏng một hơi.
Trên thế giới này, có thể quản được Vân Phi Dương, chắc cũng chỉ có Lâm Chỉ Khê mà thôi, nàng đến quá đúng lúc!
Trong đình viện hoang phế chỉ còn lại Vân Phi Dương, ở ngoài cửa, Lâm Chỉ Khê yên tĩnh đứng đó, hai người đối mặt, thời gian như dừng lại.
Những năm gần đây, Vân Phi Dương một mực tưởng niệm nàng, tưởng niệm Lương Âm và Lăng Sa La.
Ngày hôm nay, rốt cục gặp lại.
Lâm Chỉ Khê u oán lên tiếng:
- Ta không thể rời Tử Tiêu phong quá lâu, huynh cứ đứng ngốc như thế sao?
"Xoát!"
Vân Phi Dương xông lại đứng trước mặt nàng, nắm tay nhỏ trơn mềm, cười nói:
- Có nhớ ta không?
Lâm Chỉ Khê liếc vào gian phòng sau lưng hắn, xác định bọn La Mục không có nhìn lén, lúc này mới khẽ gật đầu, trên mặt hiện ra một tia ửng đỏ.
Nàng thẹn thùng càng đẹp đến nổi khiến người ta ý loạn thần mê.
- Gật đầu cái gì, nói chuyện đi.
Vân Phi Dương im lặng.
Năm năm không gặp, không phải nên ôm nam nhân của nàg, làm một con chim non nép vào người hắn để diễn tả nổi nhớ nhung mới đúng a.
Hắn suy nghĩ nhiều.
Lấy tính cách Lâm Chỉ Khê, mặc dù rất nhớ Vân Phi Dương cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
Lương Âm thì có khả năng này.
- Vân Phi Dương.
Lâm Chỉ Khê ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
- Huynh mới đến, không nên gây chuyện, phải tu luyện cho thật tốt.
Lời quan tâm này có cảm giác lão phu lão thê.
Ánh mắt Vân Phi Dương bỗng nhiên lạnh lùng, hỏi:
- Cái tên đang quấn lấy muội, tên là gì?
Lâm Chỉ Khê khẽ giật mình.
Hắn nhanh như vậy đã biết?
Lấy tính cách tên này, khẳng định sẽ làm ra sự việc không lý trí.
- Vân Phi Dương...
- Tên là gì?
Vân Phi Dương nhìn Lâm Chỉ Khê, thanh âm bộc lộ vẻ nghiêm nghị.
Hắn rất nghiêm túc.
Tâm thần Lâm Chỉ Khê run lên, khổ sở đáp:
- Hắn gọi...
- Lâm sư muội.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng gọi.
Triệu Anh Vũ tiêu sái bay tới.
Mà khi hắn nhìn thấy Vân Phi Dương đang nắm tay Lâm Chỉ Khê, hỏa khí đột nhiên dâng lên, ánh mắt tỏa ra sát cơ!
Những năm gần đây.
Đến góc áo Lâm Chỉ Khê hắn còn chưa được chạm đến.
Bây giờ nhìn thấy nữ nhân mình ái mộ bị một rác rưởi Phàm Giới nắm tay, đả kích không thua gì như bị sét đánh!
- Xong rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất