Vân Phi Dương tự tin.
Lâm Chỉ Khê hỏi tiếp:
- Huynh bây giờ cảnh giới gì?
- Nửa bước Vũ Thần.
Lâm Chỉ Khê kinh ngạc.
- Còn chưa đạt tới Vũ Thần?
- Đúng thế.
- Thân kiêm mấy đạo, thực rất khó đột phá, đứng tại chỗ hơn một năm nay rồi.
Lâm Chỉ Khê có chút lộn xộn.
Tên này mới nửa bước Vũ Thần đã có thể thuấn sát mười đầu hung thú Vũ Thần cấp, quá kinh khủng rồi.
Nếu Triệu Anh Vũ đã rời đi biết được.
Một tên nửa bước Vũ Thần có thể chống được một kích của Vũ Thần bát trọng như hắn mà phun ngụm máu, loại cao ngạo đến từ cường giả kia, khẳng định sẽ bị đả kích vỡ nát.
Lâm Chỉ Khê vốn định dừng lại lâu nhưng nhìn thấy thủ tọa Trưởng lão Tấn Tiêu phong hùng hùng hổ hổ chạy đến, vì vậy nói:
- Trời sáng ta trở lại thăm huynh.
Nói rồi không nỡ rời đi.
"Vù vù!"
Nàng chân trước đi, Đường Nhược Giản chân sau đã rơi xuống trước mặt Vân Phi Dương, sắc mặt khó coi, cả giận nói:
- Bị tiểu tử Triệu Anh Vũ kia đánh?
- Không phải.
Vân Phi Dương đáp:
- Do mấy người chúng ta đùa giỡn, không cẩn thận ngộ thương.
Nói rồi đụng đụng La Mục bên cạnh, tên kia vội vàng phụ họa.
- Đúng, đúng, chúng ta đang đùa giỡn.
Đường Nhược Giản nhíu mày.
Đám đệ tử mới tới này rõ ràng nói dối, xem ra Triệu Anh Vũ trước khi đi đã mở miệng uy hiếp.
- Nghe kỹ cho ta.
Đường Nhược Giản nói:
- Tuy Tấn Tiêu phong chúng ta ít người nhưng không phải mặc người khi nhục, ai khi dễ các ngươi, lớn mật nói ra, bản Trưởng lão sẽ làm chủ cho các ngươi!
Lão nhân này cũng rất bao che.
Vân Phi Dương cười nói:
- Thủ tọa, chúng ta thật sự đùa giỡn.
Đường Nhược Giản im lặng.
Hắn lắc lắc đầu nói:
- Lần sau chú ý.
Nói rồi quay người rời đi.
Trở về trên đường, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này không phải bị Triệu Anh Vũ dọa sợ mất mật rồi đó chứ. Nếu như thế, tính cách này thật không có giá trị bồi dưỡng.
Sợ mất mật?
Thủ tọa Trưởng lão suy nghĩ nhiều rồi.
Vân Phi Dương có thể vô sỉ, có thể không biết xấu hổ, nhưng tuyệt sẽ không hèn nhát.
Hắn không nói là không muốn mượn nhờ ngoại lực, mà muốn dựa vào thực lực chính mình hanh cái tên gọi là chân truyền đệ tử kia!
- Nửa tháng.
Vân Phi Dương nắm quyền, ánh mắt lấp lóe Ma khí âm u, nói:
- Ta sẽ như Chỉ Khê nói, chà đạp tôn nghiêm hắn tại dưới chân.
La Mục và bọn người Vân Lịch đứng bên cạnh cảm nhận được cỗ khí tức âm trầm kia, không tự chủ lạnh run.
A di đà phật.
Xin phật trời phù hộ độ trì cho gia hỏa gọi Triệu Anh Vũ kia nửa tháng sau còn có lòng tin sống sót a.
Tiếp xúc những năm nay.
Bọn họ hiểu rõ, chỉ cần người nào chọc giận tên yêu nghiệt này, kết quả cuối cùng đều sẽ rất bi kịch.
Đêm tối.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng trên giường, vận chuyển Nghịch Thiên Quyết theo thông lệ, mà thương tổn ban ngày đã sớm khỏi hẳn.
- Tên kia chỉ có thực lực Vũ Thần hậu kỳ, bằng vào Kiếm Vũ Ma thực lực hiện tại của ta, lẽ ra có thể chính diện chống lại, sao bị đánh được ta?
Nguyên lai.
Mấy năm chờ đợi Long Môn mở ra, Vân Phi Dương dựa vào thời gian cải biến của Phi Dương đại lục, thành công dung hợp Ma đạo với Kiếm Vũ hai đạo!
Kiếm - Võ dung hợp.
Cảnh giới Vân Phi Dương mặc dù không thể đột phá, nhưng uy lực đại tăng. Bây giờ, ba đạo dung hợp, cường độ nhục thân được thăng hoa, lực kình đột phá đại quan 10 vạn!
Thậm chí.
Đã đạt tới mười một vạn trọng!
Đương nhiên.
Đề bạt lớn nhất là linh hồn lực.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất