Thần Chủ Ở Rể (Thần chủ bí ẩn) Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà

 

"Cháu không sai, là những kẻ khốn kiếp Thiên Đình kia sai. Cháu trai, nếu cháu đã quyết định như vậy, vậy thì đi đi, ông không thể giúp cháu cái gì cả, ông sẽ dốc mọi khả năng của ông, giúp các cháu vệ tốt gia đình này." 

Nước mắt của Vương Kinh Hồng rơi đầy mặt, nhưng trước sau ông ta vẫn cười. 

Ông ta sờ đầu Vương Bác Thần, chính là, hai chân ông ta đã gãy lìa, không thể cử động. 

Ông cháu hai người cuối cùng cũng đã giải hòa. 

Triệu Thanh Hà ở bên ngoài che miệng khóc, bả vai run rẩy. 

Hai người số mệnh khổ này, cuối cùng cũng hòa giải rồi. 

Chỉ là, đầu sỏ gây tội Thiên Đình, vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật. 

Người đáng chết thì không chết, người không nên chết thì đã chết quá nhiều. 

Một khắc khi Vương Bác Thần nói muốn sử dụng cấm thuật kia, Triệu Thanh Hà suýt chút nữa không nhịn được mà chạy vào, muốn ngăn cản. 

Nhưng cuối cùng cô vẫn không chạy vào, cô hiểu chồng mình. 

Không thể ngăn cản được. 

Cho dù Bác Thần không đi đối phó với Thiên Đình, những kẻ Thiên Đình đó cũng sẽ không bỏ qua cho Bác Thần. 

Sau đó Vương Bác Thần sẽ phải chịu rất nhiều tội, rất nhiều tủi nhục. 

Nhưng cô không hối hận. 

Chồng của cô, có thể đảm đương, có lòng trách nhiệm. 

Cho dù người khác nghĩ thế nào, nhưng trong mắt cô, Vương Bác Thần, là một đại trượng phu. 

Cô lau nước mắt, đi vào nói: "Ông nội, Bác Thần, mẹ con hỏi hai người trưa nay muốn ăn gì? Bà ấy ở nhà làm." 

Vương Kinh Hồng thật sự thích cô cháu dâu này, hiểu chuyện lại thiện lương. 

"Lại làm phiền mẹ cháu rồi." 

Vương Kinh Hồng nói: "Thanh Hà, sau này sản nghiệp của nhà họ Vương, đều giao cho cháu xử lý, ông già rồi, có một số việc lực bất tòng tâm. Cháu là đứa trẻ ngoan, giao cho cháu ông cũng yên tâm." 

Triệu Thanh Hà vội vàng nói: "Ông nội, cháu không được đâu, chỉ quản lý công ty Hoa Nguyên, cháu đã sứt đầu mẻ trán rồi. Sản nghiệp nhà họ Vương lớn như vậy, cháu lo rằng lòng tốt của cháu lại hỏng chuyện, vẫn nên giao cho những người khác xử lý đi ạ. Bây giờ cháu không chỉ phải xử lý chuyện của công ty Hoa Nguyên, còn phải xử lý chuyện của tập đoàn Trần thị bên ngoại nữa, cháu sợ không quản lý nổi." 

Vương Kinh Hồng từ ái nói: "Cháu đừng lo, sẽ có những người khác hỗ trợ cháu. Ai mà không có lần đầu tiên chứ? Ông tin tưởng cháu có thể làm được." 

Vương Bác Thần nói: "Thanh Hà, em đồng ý với ông nội đi, Lan Hiếu sẽ hỗ trợ em, còn có ông nội ở sau lưng hỗ trợ cho em lời khuyên, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì." 

Triệu Thanh Hà xấu hổ gật đầu đồng ý. 

Cô chưa bao giờ nghĩ đến, một ngày kia, mình vậy mà sẽ vì chuyện quản lý xí nghiệp nhiều quá mà đau đầu. 

Ngoại trừ việc này ra, cô còn là người đại diện khu vực châu Á của nhà họ Trần Tinh Châu. 

Càng ngày cô càng có cảm giác năng lực của mình không đủ, mỗi ngày đều như đang đi trên băng mỏng, lúc nào cũng sợ làm sai. 

Hoa Mạnh Tường đi vào, nhìn thấy Vương Bác Thần ở đây, vội vàng hỏi: "Thầy Vương, thân thể ngài không có vấn đề gì chứ?" 

Vương Bác Thần rất cảm kích Hoa Mạnh Trường, nếu không phải ông ta kịp thời đưa lục đại thần y của điện Huyên hồ tới, sợ rằng mạng của ông nội đã không giữ nổi. "Không sao cả, lão Hoa, xem ra y thuật của ông lại tiến bộ hơn rất nhiều." 

Hoa Mạnh Tường nhanh chóng nói: "Đây đều là công của thầy Vương, nếu không có thầy Vương chỉ dạy, một lão già vô dụng như tôi sao có thể có được khả năng y thuật như bây giờ chứ. Sáu người già của điện Huyên hồ kia, bây giờ y thuật cũng đã tiến bộ rất nhiều. Đặc biệt là thầy Vương còn cung cấp thuật luyện đan, là hỗ trợ rất lớn đối với Liên Minh Y Học. Hay là ngài xem lại cho ông Vương đi, tôi lo còn có tai họa ngầm gì đó." 

Vương Bác Thần nói: "Các người xử lý rất tốt, cho dù là tôi tự xử lý, cũng chỉ được đến vậy mà thôi." 

Không thể không nói, mấy người Hoa Mạnh Tường, mỗi người đều là thiên tài của giới y học. 

Hoa Mạnh Tường cực kỳ tôn kính Vương Bác Thần, không chỉ ông ta, mà sáu người lớn tuổi của điện Huyên hồ kia, hoàn toàn coi Vương Bác Thần thành tổ sư gia. 

eyJpdiI6InBNdEUzdXcySlQ4UDVHaklUNFdRcFE9PSIsInZhbHVlIjoiNUhSbFJ2b1BFRGxPalM1blFKT3Z5RFFMMGpEU2dXN0JiZUVacW5qMm96UktGOHk5TXIyaHNGaitRVnFpTDlHV3NEMyttVlU4K3kxUXBYZlN3NmpzOXRJWXNGXC9HbUFGb2hEemF4RmxLY3FHczRHbzBNbkFTbHpqQ0lmNlcrclZKNnFmVEc4QmpGNlNlWHVVTU5iYXZlUjhOQUt5cGI3SHBWa1RPVFBpZVljOHB6TXMwWEZQKzJrZzNlUmZmR1pvM1VHWDdsSFEyZXQ5OVViaEpUM0ZKWTJ1REJBZkU5SG5DMU40UnNkamRoVEpKVSs3cmxoclYxMmhVc2dZNzB4d1RYUnRZZ2JTQVpJSUowekxMdDJ5aEpxKzhKQXpSeDRKcUVReEs3Z1NcLzU2Mktub1huXC9TYXN3MldSblZaSm1sZUMiLCJtYWMiOiJmYWYzMmUxODUxZGY0ZTI2N2ViMTdhNTdlNWEwOWEwN2Q0NTE0N2FkZmJkNTJjYzAxYzQyYjk5MGNiOTE3MGFjIn0=
eyJpdiI6InR0c0o1TFJCMjFhQjY5S2tYTWZXUHc9PSIsInZhbHVlIjoiY0M4OXluME1xeDBkanpWckVJZTVmcVM3ZGJKZW12dzhKRE1vd2E1UHdqd2Naa2NDU0VkK1ZDR1NzXC9kWXFMajA0ZllOeko2dW03VVoxT1JvVW1WTnVjME1TNW5nOVJtODVtVDNFYjJoQ0FjV0ZpU1c4djhuVURUeUM5SGFqQUZSVjBIUVZGemFEOUMrSHdONjhcL3R1MFJBYTh5dEtrS2VTS1VKaE8zdUZDOENLZUs2SVwvVmgyaTdRaGwrdkpyS09wbnlUR1AyOHo1ZlwvSU1hNCtRN3M4dDZaK3NtVTg1TjhUakoyVE8zSm1ZYUk9IiwibWFjIjoiMzZkYmRkODMwZTAyNTA3OWU0YjMzZjVlZmM2ODcxYjZhYTE2MzgwNGZmYzBmNjA5NTdmZWQyYzc5NDA1MzIyOCJ9

Rất nhanh, đám người Khương Lạc Trần biết Vương Bác Thần đã tỉnh lại, cũng lại đây.

Ads
';
Advertisement