Thần Chủ Ở Rể (Thần chủ bí ẩn) Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà

Có điều, ông ta ngại, dù sao trừ Mộc Sơn và ông ta miễn cưỡng coi như là người cùng thời đại ra, đám Quách Đỉnh và Khương Lạc Trần ở 

trước mặt ông ta chỉ có vai vế của cháu ông ta mà thôi. 

Cổ Nhật Long ông ta sao có thể thua đám cháu này chứ? 

Thương lượng xong làm sao ứng đối với bên Thiên Đình, những chuyện khác ngược lại không có phiền phức gì. 

Thao tác cụ thể vẫn cần đám quốc chủ Hàn Đỉnh tới. 

Vương Bác Thần nhíu mày nói: "Tiếp theo chúng ta cần từ từ loại bỏ một số bố trí ở nước ngoài của Thiên Đình, trước tiên giết những tay sai đó, ngoài mặt thì chúng ta lục đục nội bộ." 

Quách Đỉnh tán thành: "Chuyện của thế tục không có tí ý nghĩa này vẫn là giao cho giới thế tục xử lý thì tốt hơn. Bến phía Thiên Đình chắc chắn sẽ có một số bố trí ở nước ngoài, phòng tránh nội bộ lục đục, chuyện này cũng rất quan trọng. Làm không tốt đợi khi chúng ta đối phó chính diện Thiên Đình, những đồ chó đó sẽ đánh lén sau lưng chúng ta, nhắm vào người thân bạn bè của chúng ta, như vậy sẽ rất khó chịu." Vương Bác Thần nhíu mày nói: "Chuyện này tôi đi làm." 

Mọi người suy nghĩ, không có dị nghị. 

Vương Bác Thần đi làm chuyện này, coi như khá phù hợp. 

Anh không chỉ có thân phận thần chủ của nước R, còn có thân phận vua sát thủ ngầm. 

Anh cũng là người phù hợp nhất. 

Hai thân phận này, mặc kệ cái nào cũng có thể chấn nhiếp một số người. 

Vương Bác Thần nhìn bọn họ, lại nói: "Suy nghĩ hiện nay của tôi là trước tiên loại bỏ những xí nghiệp bị vốn đầu tư nước ngoài không chế trong tối ở trong nước R chúng ta, nắm quyền chủ động ở trong tay bản thân chúng ta. Tránh xuất hiện một số vấn đề, bên phía người dân cũng cần chú ý một chút, nếu không một khi xảy ra nổi loạn, sẽ gây ra ảnh hưởng rất bất lợi cho chúng ta." 

Quách Đỉnh đáp: "Vậy thì bắt đầu từ nước R của chúng ta trước, chuyện này trước kia đã muốn làm rồi, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp. Bây giờ cơ hội này không tệ, hơn nữa uy áp cậu vừa chấn nhiếp nước A vẫn còn, vừa hay có thể lợi dụng. Bây giờ cậu ra tay, vừa hay rèn sắt khi còn nóng, cho dù dụng vào những tư bản của nước A, cậu động vào bọn họ, bên phía nước A cũng không dám nói gì. Huống chi bên phía nước A bây giờ bản thân cũng đang lo sốt vó, không có thời gian quan tâm bên chúng ta!" 

Đối với chuyện này, Quách Đỉnh không thể không nói Vương Bác Thần làm rất tốt. 

Trước đó tới nước A một chuyến, giết chết một nhóm người, chấn nhiếp đám Stephen. 

Khoảng thời gian hiện nay, cuộc biểu tình ở nước A diễn ra rầm rộ, Stephen cũng sắp tức chết rồi. 

Bên phía phương Tây cũng bị dọa không nhẹ. 

Mấy chiến thần đỉnh cấp của nước A chết hết rồi, chiến thần đỉnh cấp mà bọn họ gửi đi hỗ trợ bị dọa chạy luôn. 

Mấy cường quốc phương Tây đều trong tối trong sáng bày tỏ ý với bên nước R, sợ Vương Bác Thần lại ra tay nữa. 

Mộc Sơn chầm chậm nói: "Đối với lũ khốn kiếp đó thì không thể nhân từ nương tay. Những người đó có logic của kẻ cướp, cậu mạnh cậu ta yếu, cậu yếu thì cậu ta bắt nạt cậu. Hơn nữa đối mặt với phương Tây cũng không thể sơ ý, bên đó cũng có cao thủ, cũng có một vài tổ chức thần bí. Trước mắt bọn họ không ra tay, có thể là có kiêng kỵ, nhưng mọi chuyện cẩn thận thì hơn." 

Cổ Nhật Long mắng mỏ nói: "Sợ cái kê kê gì chứ, những người bọn họ đánh nhau còn phải nói một đống lời dài dòng, năm đó ta đã giết mấy người rồi đó." 

Vương Bác Thần lắc đầu nói: "Cũng không thể nói như vậy, cường giả của bên đó cũng phải cẩn thận một chút, một khi chúng ta sơ ý, người chết chính là chúng ta. Huống chi, nếu thế lực có Thiên Đình nâng đỡ thì càng nguy hiểm hơn. 

Cổ Nhật Long rất không để tâm. 

Nhưng người khác ngược lại nghe vào. 

Thương lượng xong những điều này, Quách Đỉnh về Đế Đô trước, đi thương lượng đối sách cụ thể với đám Hàn Đỉnh. 

Mộc Sơn và Cổ Nhật Long cũng rời đi, nhưng vẫn ẩn nấp, tránh cho phía Thiên Đình lại phái người tới, cũng tiện có một ứng phó. 

Thương thế của Khương Lạc Trần chưa khỏi hẳn, vẫn phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian. 

Bên phía Vương Kinh Hồng cũng như vậy, tuy ngày nào ông ta nhìn trông cũng vui vẻ, nhưng cũng chỉ là cười trong miễn cưỡng. 

Con trai chết rồi, ông ta sao có thể thật sự vui vẻ chứ. 

Chỉ là không muốn khiến người thân như con cháu lo lắng thay ông ta. 

"Bác Thần, đợi ông hồi phục một chút, các cháu theo ông về nhà họ Vương, cháu chủ trì tang lễ của ba cháu, được không?" 

Vương Kinh Hồng cẩn thận dè dặt dùng ngữ khí thương lượng để hỏi. 

eyJpdiI6ImxJeWtkOVBjcXczY2t1ampYY1wvMitRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpGV1RwcUdEVFJkMzZhWE90Yng2OUljMlNCclVPUU1ZUG9hV1k1YVJWZU42ZEdBOHdxcW04TGRHbzk5XC80R1hrZXR3MzNsdTJqdEF4QnQ5TnJGc1dnZHY2OU16UTV2RXp6dnc4am1LVHo1dz0iLCJtYWMiOiJkNWFiMGIxZWNkZWI0ZTE3NjU4MWM0NWRhNDA3NmI0NzFkOTdhMDRhMTE0NGM5M2U5MmNhNGRmNWFjMTk2NjkzIn0=
eyJpdiI6ImhwajNyQVpvSWw2VzlhaUlwWU8yY1E9PSIsInZhbHVlIjoiK3V0elh3WktmUXNPdHEzSzFDT1JIVmJpaTI3aVJwNWgzc2dRU2pcL2JLK0JkOFBIU1lyZU92QjNES09aWndQVGQ2SVJ2RWVwc1J2OEFpQjNqVjdMM0xiSlhDT3J6WjlzMkxwNWFVUURWZjRnQVlyMTA2MFRDdTNxdjltR1JUVzNxU1BCZHpKbnhhcCtLYXg5VTFCZkxIVFAxSlZEMENKWW85bnk4K2k5MmtlZU9VK2h2RUNYTWRCM3pOK2FlQ3E1cSIsIm1hYyI6IjhiMTE5MTBjNTFmZDcwYjY2YzYxMDI0ZDZlMTEyNDI4NGM2OGU0ZjI0NjRiMmE1Mjg1ZTEyZDcxOWQ5NDE2MDAifQ==

Vương Hạo, con không trách ba nữa rồi.

Ads
';
Advertisement