Con cá bơi xung quanh anh một vòng rồi đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành một viên ngọc hình con cá có kích thước bằng chiếc móc khóa, rơi vào tay Ngô Bình.
Ngô Bình cầm viên ngọc hình con cá, trầm tư nói: “Bảo vật này có duyên với ta.”
Kim Huyền Sương cười nói: "Đương nhiên rồi, dù sao ngươi cũng là người mở ra hang kho báu này, bảo vật này cũng đã có liên hệ với ngươi từ trước rồi."
Khi cả hai bước ra khỏi hang kho báu, họ thấy các tu sĩ của thần cung Côn Luân đang vây kín bên ngoài hang kho báu, khi nhìn thấy hai người, họ đồng loạt làm lễ.
Tiếng động khi mở hang kho báu quá lớn, khiến những người này bị hấp dẫn. Tuy nhiên, Vương Mẫu đã ra lệnh không cho phép bất cứ ai đi vào, bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài hóng chuyện.
Một cung nữ tiến tới nói: “Tiểu thư, Thánh Hoàng, Vương Mẫu mời hai người.”
Gặp lại Vương Mẫu lần nữa, bà ta có vẻ càng khách sáo hơn, cười nói: “Huyền Bình, chỉ sợ thực lực của ngươi đã không còn thua kém ta nữa.”
Ngô Bình: “Vương Mẫu quá khen.”
Vương Mẫu: “Nghe nói ngươi đã gia nhập Thánh Môn?”
Ngô Bình: “Hiện tại ta đang là Điện Thánh.”
Vương Mẫu gật đầu: “Vậy thì tốt. Nhân tộc có căn cơ sâu xa, bây giờ cuối cùng cũng sắp phát huy được thực lực. Tuy nhiên, ta sợ rằng kỷ nguyên này sẽ có tai nạn, không biết đến lúc đó Nhân tộc có thể trấn áp được hay không, nếu thành công, Nhân tộc nhất định có thể tiến thêm một bước nữa.”
Ngô Bình: “Vương Mẫu, thực lực của Thần tộc không hề yếu, không biết ngài có tính toán gì không?”
Là vị thần tối cao của Thần tộc, Vương Mẫu có sức ảnh hưởng mạnh nhất, ý chí của bà ấy cũng là ý chí của Thần tộc.
Vương Mẫu: “Thần tộc và Nhân tộc có mối liên hệ không thể tách rời, đồng thời cũng có tiềm năng rất lớn, nếu kỷ nguyên này có thể phát triển tốt thì có thể tiến vào kỷ nguyên tiếp theo, tiếp tục tích lũy sức mạnh. Nhưng kết quả cuối cùng như thế nào còn phụ thuộc vào vận may của Thần tộc. Huyền Bình, lúc đó Thần tộc của chúng ta có lẽ sẽ cần ngươi giúp đỡ."
Ngô Bình: “Nếu Vương Mẫu cần, Huyền Bình sẽ cố gắng hết sức.”
Đang nói chuyện, một tiếng động lớn phát ra từ hướng hang kho báu. Một đệ tử Côn Luân hoảng sợ xông vào, nói: "Vương Mãu, Lôi Đế muốn chiếm đoạt hang kho báu, đã làm bị thương mấy vị Cổ Thần Côn Luân!"
Vương Mẫu tức giận nói: "Lôi Đế thật to gan!"
Trong số các Cổ Thần, nếu đạt đến Cổ Thần cấp tám có thể được gọi là Thần Đế. Vị Lôi Đế này điều khiển sấm sét và là vị thần mạnh nhất trong ba vị Cổ Thần cấp chín.
Kim Huyền Sương cau mày nói: "Mẫu thân là thần tối cao, sao Lôi Đế dám tới cướp hang kho báu? Trừ phi thực lực của hắn đã đạt đến cấp chín!"
Vương Mẫu cười lạnh: "Cho dù đạt tới cấp chín thì cũng không thể đến Côn Luân kiêu ngạo như vậy!"
Tại vị trí của hang kho báu, một người đàn ông lơ lửng trên bầu trời, cao vạn trượng, toàn thân có chi chít sấm sét, uy lực khủng bố, dường như chỉ cần hắn nổi giận thì trời cũng cũng sẽ sập xuống!
"Cút đi!" Hắn khẽ hét lên một tiếng, các vị Cổ Thần Côn Luân xung quanh lần lượt lùi lại. Cách đó không xa còn có mấy vị Cổ Thần Côn Luân bị thương đang nằm đó.
"Lôi Đế, ngươi đang làm gì vậy? Chạy đến Côn Luân của ta cướp đoạt công khai sao?" Lúc này, Vương Mẫu và Ngô Bình xuất hiện.
Lôi Đế liếc xéo Vương Mẫu một cái, không có chút kính trọng nào, nói: "Vương Mẫu, năm đó ngươi theo một tên Nhân tộc, còn sinh ra Kim Huyền Sương, người không ra người, thần không ra thần. Hừ, ngươi không xứng trở thành vị thần tối cao của Thần tộc chúng ta!”
Vương Mẫu cười lạnh: “Ta không xứng, chẳng lẽ ngươi xứng sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất